Tằm Đực

Chương 2

10/07/2025 11:08

Khi tôi băng bó vết thương trên ngón tay và quay lại trong nhà, mẹ tôi đang cầm sợi tơ tằm đo đạc quanh eo người phụ nữ.

"Nhìn sợi tơ tằm này mà xem, may thành áo quần chắc hợp với người lắm."

"Chờ đến lúc cô mặc lên, phụ nữ trong làng mình còn ai dám so bì nữa."

Từ Đại Nương nghe thấy lời này, vui mừng khôn xiết.

Bà ta cầm sợi tơ do em trai tôi nhả ra, miệng không ngớt lời khen ngợi.

Chỉ thấy sợi tơ trắng muốt, mềm mại, từng sợi quấn quanh tay Từ Đại Nương.

Ngay lúc đó, một sợi tơ tằm không đáng chú ý từ phía sau lặng lẽ bò lên, quấn quanh cổ bà ta thành một vòng tròn.

Từng luồng ánh sáng đỏ nhạt chạy dọc theo sợi tơ mảnh mai đó.

Bà ta chỉ chăm chú bàn với mẹ tôi về kiểu dáng áo váy, dường như hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.

Mãi đến khi em trai tôi ở đằng sau bình phong phát ra tiếng ợ no nê, mẹ tôi mới giả vờ lịch sự mời bà ta ra về.

Trước khi rời đi, sắc mặt Từ Đại Nương hơi tái nhợt.

Lúc bước ra cửa, bà ta loạng choạng suýt ngã xuống đất.

"Chị ơi, xem ra hôm nay tôi vui quá rồi."

Mẹ tôi liên tục dặn bà ta phải cẩn thận, tận tay đỡ Từ Đại Nương bước ra khỏi cổng sân.

Cuối cùng còn không quên giục bà ta phải nhanh chóng may sợi tơ thành quần áo.

"Chị yên tâm đi, lúc đó tôi nhất định sẽ mặc trên người hàng ngày, ngủ cũng không nỡ cởi ra đâu."

Mẹ tôi nghe thấy lời này, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.

Vừa tiễn người ta đi, em trai tôi đã chui ra từ sau bình phong.

"Mẹ ơi, đây mới là thứ con nên ăn, sau này đừng cho con ăn lá dâu nữa nhé."

Nó uốn éo cơ thể như đang làm nũng.

Mẹ tôi dỗ dành nói:

"Con ngoan đừng nóng vội, đợi mẹ ki/ếm cho con một cô vợ, nhất định sẽ cho con ăn thỏa thích."

Em trai tôi bất mãn, gi/ận dỗi ngoảnh mặt đi.

"Thế nếu tìm không được thì sao? Họ chỉ thích tơ con nhả ra, chắc chắn không thích con đâu!"

Nghe thấy vậy, mẹ tôi xót xa ôm nó vào lòng.

"Ai nói thế, người phụ nữ nào được lấy con, đó là phúc lớn trời cho."

"Mà nói vậy cũng không sai... nhà chúng ta chẳng phải có sẵn 'dinh dưỡng' rồi sao."

Nói xong, ánh mắt âm hiểm của bà hướng về phía tôi.

Tôi lập tức sợ đến mặt mày tái mét, khắp người nổi hết da gà.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xuyên Thành Omega Bị Mọi Người Ghét

Chương 19
Tôi xuyên vào một Omega cấp thấp bị ngàn người ghét, vạn người chán. Lúc này, nguyên chủ vừa bị cả thiên hạ chỉ trích vì chửi mắng Nguyên Lạc - nhân vật chính được cưng chiều, hiền lành tốt bụng. Nhìn những khuôn mặt đầy ghê tởm trước mặt. Tôi mệt mỏi cụp mắt. Không sao, tôi vốn là kẻ thờ ơ vô dụng. Gia đình bảo tôi cút đi, tôi lập tức tay không ra đi; Kỳ phát tình đến khiến người mềm nhũn ngứa ngáy, tôi cầm dao ăn hoa quả định cắt vào tuyến thể sau gáy, Nhân vật chính vu cáo tôi đẩy hắn xuống nước, tôi nhân cơ hội để mặc bản thân chìm vào đáy hồ... Tưởng rằng tất cả đều muốn sống chết không liên quan với tôi. Nhưng sau này, người nhà mang đủ thứ quà tặng đắt tiền đến trước mặt, cầu xin tôi liếc nhìn họ. Ngay cả Đoàn Thâm Dã - Alpha đỉnh cao ban đầu không muốn kết hôn với tôi cũng xông ra bảo vệ tôi từng tí một, nhe nanh dọa: "Các người lại làm phiền vợ tôi làm gì nữa!"
1.22 K
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13
10 Song Sinh Tử Mệnh Chương 13
12 Nhờ Có Anh Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm