Nửa tiếng sau, trong quán cà phê.

“Nói đi, tại sao lại bịa chuyện về anh?”

Giang Kiến Xuyên nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm cà phê Americano, dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi.

Tôi căng thẳng nắm ch/ặt ống quần, khẽ thở dài.

Tất cả là tại cái miệng dở hơi của tôi.

Lúc cúng bái trong chùa, tôi cứ nhất định phải nói mấy lời vớ vẩn kiểu như “Trước khi tốt nghiệp phải yêu đương một lần, đại học mà không có tình yêu thì không trọn vẹn.”

Thế đấy, thần tiên hiển linh thật.

Ngài cứ thế đẩy tôi vào truyện tranh, để tôi trở thành kẻ được nhiều người theo đuổi, để tôi được yêu cho thỏa thích.

Nhưng vấn đề là đây lại là truyện tranh đam mỹ, tất cả người theo đuổi tôi đều là đàn ông.

Mà bản thân tôi lại là trai thẳng, thẳng cứng, thẳng hơn cả bê tông cốt thép.

Ch*t mất thôi.

May là trong truyện này vẫn còn một nhân vật nam bình thường.

Đó chính là giáo sư đại học Giang Kiến Xuyên.

Tác giả từng tiết lộ trong siêu thoại rằng anh ấy sẽ là nam chính tập tiếp theo được mở rộng hậu cung.

Anh ấy sẽ có những mối tình nồng ch/áy với chị đại lạnh lùng, em gái ngọt ngào, cô nàng gợi cảm.

Người như thế, còn thẳng hơn cả tôi.

Tôi có cong thì anh ấy cũng không thể cong được.

Vì vậy chỉ có cách bịa chuyện về anh ấy thì chuyện tôi yêu đương với đàn ông mới không thành sự thật.

Phải vậy tôi mới bảo vệ được cái mông tội nghiệp của mình.

Nhưng tôi không thể nói thẳng cái chuyện xuyên sách kỳ quặc như thế này ra được.

Tôi đành vòng vo: “Nhiều người theo đuổi quá, nhưng em là trai thẳng, không thể cong được.”

“Gấp quá, em đành mượn giáo sư làm lá chắn.”

“Xin lỗi nhé, giáo sư Giang.”

Lời xin lỗi rất chân thành, nhưng sắc mặt Giang Kiến Xuyên lại không được tươi.

Anh ấy đặt tách cà phê xuống, đôi mắt đen sẫm dán ch/ặt vào tôi, anh lặp lại với giọng trầm thấp:

“Trai thẳng? Không thể cong?”

Tôi gật đầu lia lịa.

“Vâng thưa giáo sư, nên giáo sư yên tâm, em đảm bảo mình không có chút tình cảm gì với giáo sư đâu! Tuyệt đối không bám lấy giáo sư!”

Ánh mắt của Giang Kiến Xuyên càng thêm lạnh lẽo.

“Hừ hừ.”

Tôi bối rối gãi đầu.

Cái này có ý gì vậy?

Tôi bồn chồn chờ mãi, nhưng anh ấy không nói thêm lời nào.

Sau khi thanh toán hóa đơn, chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài, Giang Kiến Xuyên cố ý giữ khoảng cách với tôi, lạnh lùng lên tiếng: “Tình yêu giữa thầy trò có ảnh hưởng không tốt, sau này không được lấy anh ra bịa chuyện nữa.”

Tôi ủ rũ cúi đầu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm