Hiện trường là một thảm cảnh k/inh h/oàng, tiếng gào thét vang lên không ngớt.
Một nhà hàng nhộn nhịp, bỗng chốc biến thành địa ngục trần gian.
Nhiều người h/oảng s/ợ, nằm vật ra đất người đầy m/áu, còn không ít người phát hiện tình hình không ổn, vội vã lao về phía lối ra của nhà hàng. Đáng tiếc là cửa ra đã bị khóa ch/ặt, không thể mở được.
Tôi gần như sụp đổ, tôi chỉ trúng giải nhất và được lên du thuyền sang trọng tận hưởng chuyến du lịch biển dài năm ngày bốn đêm. Tôi không đến để tham gia Thử Thách Tử Thần nào, càng không đến để ch*t.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người tôi không ngừng r/un r/ẩy, ngay cả việc thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Cô gái đặt tay lên người tôi, nói với giọng trầm: "Cao Phi, anh thử hít thở sâu, bình tĩnh lại. Phía sau còn nhiều vòng, nếu không giữ được lý trí, anh sẽ không thể sống sót bước ra ngoài đâu."
Tôi vô cùng kinh ngạc, cô gái này không chỉ biết tình hình nơi đây, mà còn biết cả tên tôi.
Tôi thử hít thở sâu vài lần, quả nhiên đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tôi không ngờ mình lại có thể hồi phục nhanh đến thế trong hoàn cảnh này.
"Thực ra cô là ai? Tại sao cô biết tên tôi?"
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào: "Tôi sẽ nói với anh, nhưng không phải bây giờ. Nếu tôi đoán không lầm, tiếp theo sẽ là phần thi theo đội, hai người một nhóm. Anh phải chuẩn bị tinh thần, cách duy nhất để sống sót là để người khác ch*t."
Tôi ngỡ ngàng, cô gái trước mặt lại lạnh lùng đến mức không xem mạng người ra gì.
Tôi thật sự không biết mình có nên tin người như vậy không.
Nhưng nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã ch*t ngay từ lúc nãy.
Ngay lúc này, tiếng loa lại vang lên trong nhà hàng.
"Chúc mừng các thí sinh sống sót, vòng thử thách đầu tiên kết thúc. Hiện còn 367 thí sinh. Mời mọi người lập đội hai người, lần lượt đi qua cửa nhỏ ở phía tây vào khu vực thử thách tiếp theo. Thời gian lập đội là ba phút, mời mọi người nhanh chóng."
Loa tắt, một vòng đếm ngược mới lại bắt đầu.
Tôi nhíu mày, nhìn cô gái: "Vì chúng ta là đồng đội, ít nhất tôi cũng nên biết tên cô chứ."
Cô gái gật đầu: "Tôi là An Tâm Á. Anh nhất định phải tin tưởng tôi, lần này, tôi sẽ đưa anh sống sót ra ngoài."
Tôi chăm chú quan sát An Tâm Á, nghe có vẻ như cô ấy có quen biết tôi.
Nhưng tôi hồi tưởng kỹ thì hoàn toàn không có ấn tượng gì về cô.
Dù sao tôi cũng chỉ có thể tạm tin cô ấy vào lúc này, bởi có vẻ như cô ấy biết một số thông tin nội bộ.
Tôi nói: "An Tâm Á, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Cô có biết điều gì không?"
"Tôi không biết nhiều, chỉ biết đây là trò chơi tử thần do một nhóm đại gia tổ chức. Họ chọn 1000 người tham gia thi đấu, việc nhìn thí sinh lần lượt ch*t thảm là thú vui lớn nhất của họ. Anh tưởng mình trúng giải may mắn, nhưng thực ra đây đều là kết quả sắp đặt có chủ ý của họ. Hiện chúng ta đang ở vùng biển quốc tế, không ai đến c/ứu chúng ta đâu. Ta chỉ có thể dựa vào chính mình."
An Tâm Á vừa nói vừa dẫn tôi đi về cửa nhỏ ở phía tây.
Lúc này, nhiều người đã lập đội xong, trong nhà hàng chỉ còn lại số ít người đang tìm đồng đội.
Chẳng mấy chốc, một cụ già đơn đ/ộc thu hút sự chú ý của tôi.
Không ai đến tìm cụ, cũng không ai lập đội với cụ. Cụ cứ ngồi yên tại chỗ.
Tôi hỏi An Tâm Á: "Nếu không ai lập đội với cụ, cụ sẽ thế nào?"
An Tâm Á lắc đầu: "Chiếc đồng hồ đeo tay của cụ sẽ phát n/ổ, chất đ/ộc th/ần ki/nh giấu bên trong sẽ nhanh chóng xâm nhập cơ thể. Kẻ yếu không thể sống nổi. Dù cụ có gượng qua vòng này thì cụ cũng không thể trụ đến vòng chung kết đâu. Chúng ta đi thôi, muốn sống sót thì phải tà/n nh/ẫn một chút."
Tôi biết An Tâm Á nói đúng nên chỉ có thể thở dài nhìn cụ già.
Một lát sau, chỗ cụ già có tiếng n/ổ vang lên, cụ tự tháo chiếc đồng hồ trong tuyệt vọng.
Nhìn cụ già ngã xuống đất, cả người co gi/ật, ngọn lửa gi/ận dữ trong lòng tôi bùng ch/áy.
Lũ bi/ến th/ái này dám lấy mạng người làm trò chơi. Tôi nhất định phải sống đến phút cuối để phơi bày mọi việc chúng đã làm ra ánh sáng..
Chẳng bao lâu, mọi người đều đi qua cánh cửa nhỏ.
Phía sau cửa nhỏ là một quảng trường rộng lớn, lúc này quảng trường đã chật cứng người. Trên mặt đất không xa có những chiếc hộp sắt màu đen, không rõ bên trong chứa thứ gì.
Ngay lúc này, tiếng loa lại vang lên.
"Chúc mừng các thí sinh đã đến với vòng thử thách thứ hai. Mời mỗi đội chọn một hộp sắt rồi rời khỏi phòng. Nội dung và yêu cầu của thử thách đều ghi bên trong. Thời gian thực hiện thử thách của vòng này là năm tiếng. Ai không hoàn thành sẽ ch*t. Thử thách bắt đầu."
Loa tắt, người người lần lượt mang hộp sắt rời đi.
Tôi định bước tới thì An Tâm Á lại kéo tôi lại, ra hiệu đợi thêm chút.
Không lâu sau, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại nhóm chúng tôi và một đội khác.
Đối phương cũng là một nam một nữ, trông khá trẻ. Nam đeo kính trông rất có học thức. Nữ ăn mặc rất chín chắn, gợi cho tôi cảm giác như một thư ký.
Hai người nhanh chóng tiến lại, nam đưa tay phải ra: "Tôi là Trương Chiếm Dũng, tiến sĩ Giao Đại, rất vui được gặp anh."
Tôi vừa định đưa tay ra, An Tâm Á ngắt lời: "Mọi người đều là người thông minh, không cần nói vòng vo nữa. Hãy chọn một hộp sắt đi, chúng ta cùng xem bên trong viết gì, sau đó trao đổi thông tin cho nhau."
Nghe đến đây, tôi mới hiểu ý đồ của An Tâm Á.
Trương Chiếm Dũng chủ động mở hộp sắt, mỉm cười: "Số 38, nguyên liệu là lươn, cần chế biến món canh cá tuyết."
An Tâm Á cũng mở hộp, chỉ liếc nhìn rồi lập tức đóng lại.
Cô nói: "Tôi cần mực ống, tìm được thì có thể thông báo cho tôi."
Trương Chiếm Dũng khẽ cười, không nói gì mà dẫn cô gái kia rời đi.
Đợi hai người đi xa, tôi mới nhíu mày: "An Tâm Á, có phải nguyên liệu chúng ta có là cá tuyết không? Cô sợ họ cư/ớp nên mới không nói cho họ biết phải không?"
An Tâm Á cười đáp: "Muốn sống sót, phải vận động trí n/ão nhiều hơn. Chúng ta đi thôi."