Tôi từng gh/ét Phó Yến Chu đến thế. Đúng là đồ đàn ông hèn hạ ích kỷ, ch*t muốn người ch*t chung!
Tôi đúng là m/ù quá/ng mới ở bên hắn suốt bao năm trời.
Tôi gi/ận đ/á một cước vào mặt Phó Yến Chu, hắn ngã nhào xuống đất rồi quay đầu chạy vội ra ngoài. Khi đến phòng khách, tôi thấy hắn trợn mắt đỏ ngầu, cầm đuổi theo. Con nữ q/uỷ đã biến mất.
Nghĩ đến tôi chợt hiểu: q/uỷ kia đã nhập vào người Phó Yến Chu, định hiện trường k/inh h/oàng vừa ra.
Phó Yến Chu vung xông tới, tôi vội lọ hoa đó ném vào hắn. Con rơi xuống nền. Hắn cười lạnh, đôi mắt đen kịt như muốn nuốt chửng tôi, siết ch/ặt cổ tôi.
Lực đạo kinh h/ồn. bị hắn bóp nghẹt đến trợn ngược cả mắt, khí thở đ/ứt quãng. Đúng mịt, tiếng gõ dồn dập vang lên.
"Đặng Tinh Nhiễm, mở cửa!"
Là Mặc Vũ!
Tôi cố gào nhưng cổ chỉ phát ra ti/ếng r/ên đặc. vùng tuyệt vọng, ý thức dần mơ hồ, tôi thấy một bé bàn chui qua khe cửa. Trong chớp mắt, nó nhảy lên cánh Một gái trẻ đẹp đeo ba bước vào.
"Ồ, náo này?"
Tôi gắng giơ r/ẩy về phía ấy. Mặc cũng đáp lễ: "Chào chị Đặng Tinh Nhiễm!"
Tôi: ...
C/ứu tôi với, c/ứu tôi đi đại ca ơi!
Kiều Mặc xắn áo, giơ t/át "bốp bốp" cái vào mặt Phó Yến Chu. đạo mạnh đến nỗi mặt hắn sưng vếu ngay lập tức. Một bóng m/a đỏ bị ra, vã bên cạnh. Phó Yến Chu thừ đất, mắt trống rỗng nhìn tượng hỗn lo/ạn.
Kiều Mặc xách cổ nữ q/uỷ lên, t/át tiếp phát nữa: "Mẹ chính mày ồn ào tao không ngủ được! Đêm hôm khuya khoắt cứ gào thét mãi!"
Tất cả tôi đều sửng sốt.
Đánh q/uỷ... dễ dàng ư?