Tôi thấy sắc mặt Trần Trạch lúc này mới tái đi.
Bởi vì cửa rõ ràng đang mở.
Trần Trạch gần như r/un r/ẩy mở lời: "Bố ơi, bọn con đang có chút việc, bố tự vào được không?"
Bố anh ấy lại sốt ruột nói: "Tay bố mẹ cầm nhiều đồ thế này! Mở cửa sao được! Con ra đây nhanh!"
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, giọng bố Trần Trạch lúc này trở nên the thé, vang vọng khắp hành lang trống trải.
Sắc mặt Trần Trạch lập tức càng tái hơn, vẫn là tôi kéo anh ấy lại.
"A Trạch." Tôi khẽ nói: "Bây giờ tốt nhất đừng chọc gi/ận bố mẹ anh, giả vờ như không biết gì đi."
Vừa nói tôi vừa bước ra cửa, lặng lẽ đ/á tung đống gạo trên sàn, rồi giả vờ như đang mở cửa.
"Cô chú về rồi ạ."
Bố Trần Trạch tỏ vẻ khó chịu: "Sao lúc nãy hai đứa không mở cửa?"
Vừa nói ông vừa nhìn tôi một cách âm u, còn tôi thì giả vờ đỏ mặt.
"Lúc nãy A Trạch cứ níu cháu... bọn cháu không ngờ cô chú về nhanh thế..."
Vừa nói tôi vừa cúi đầu xuống tỏ ra ngại ngùng hơn.
Bố mẹ Trần Trạch thoáng hiểu ra.
"Ôi dào, đúng là người trẻ tuổi!" Mẹ Trần Trạch cười hề hà không nói gì nữa, rồi kéo bố Trần Trạch đi vào.
Chúng tôi ăn trái cây một cách qua loa, rồi Trần Trạch viện cớ muốn nghỉ sớm.
Nhà Trần Trạch chỉ có hai phòng, bố mẹ anh ấy cũng không phải cổ hủ gì, nên cho tôi và Trần Trạch ngủ chung một phòng.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, trong nhà có hai con m/a, để tôi ngủ một mình tôi còn không dám.
Trong chăn ban đêm, Trần Trạch ôm tôi khẽ nói.
"Ninh Ninh à, anh nghĩ rồi, dù họ đã ch*t, nhưng họ vẫn là bố mẹ anh, anh nghĩ có lẽ họ chỉ không yên tâm về anh, nên muốn nhìn bạn gái anh một lần trước khi đi."
Tôi thấy đ/au lòng.
Quả thực, với Trần Trạch, so với sợ hãi, có lẽ mất đi người thân còn khiến anh ấy đ/au khổ hơn.
Trần Trạch đột nhiên lại hỏi tôi: "Nhưng anh có một chuyện không hiểu, tại sao bố mẹ anh biến thành m/a mà anh vẫn nhìn thấy họ? Anh không có mắt âm dương mà."
"M/a q/uỷ có cách để hiện hình." Tôi khẽ nói: "Chắc chắn bố mẹ anh cố ý dùng cách hiện hình, chỉ là họ không ngờ, mắt phải của em là mắt thuần dương."
Bố mẹ anh ấy đã mời tôi về nhà, tức là họ có cách hiện hình, dù sao họ cũng không biết tôi có âm dương nhãn.
Điều họ không ngờ tới là tôi có một con mắt thuần dương, nên mới phát hiện ra sự bất thường của họ.
Tôi lại khẽ nói: "Em cũng hy vọng bố mẹ anh chỉ muốn gặp em một lần, chứ không phải muốn hại người."
Trần Trạch nhíu mày, "Làm sao biết được họ có muốn hại người không?"
Tôi im lặng một lúc rồi nói: "M/a q/uỷ lúc nửa đêm nặng âm khí nhất. Nếu họ muốn hại chúng ta, chắc sẽ hành động đêm nay. Ngược lại, nếu đêm nay họ không tìm chúng ta, chắc sẽ không có chuyện gì."
Trần Trạch nghe lời tôi vừa định mở miệng, nhưng không ngờ lúc này
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cùng với giọng nói dịu dàng của mẹ Trần Trạch.
"A Trạch, Tiểu Lưu, hai đứa ngủ chưa?"