Tôi vịn bàn ngồi xuống, mẹ cũng lặng lẽ ngồi ngay bên cạnh.
Bà ghé sát lại, làn da nhăn nhúm chảy xệ như chiếc mặt nạ, đôi mắt găm ch/ặt vào tôi, nhìn tôi r/un r/ẩy cầm lấy thìa.
Tôi bất lực, múc một muỗng canh, mùi thịt nồng nặc xộc vào mũi, rồi đưa vào miệng.
Nước mắt dâng tràn, muỗng thứ hai, muỗng thứ ba… trọng lòng tôi ngập tràn tuyệt vọng.
Khóe miệng mẹ bỗng nhếch cao lên, giống hệt nụ cười quái dị của bố ngày trước.
“Tiểu Mộc, ăn cơm đi.”
Giọng bà bất ngờ dồn dập:
“Tiểu Mộc, mau ăn, sống sót… phải sống sót!”
Giọng bố, giọng anh trai vang lên từ cổ họng mẹ, lúc này tôi mới hiểu - mẹ, bố đã ch*t, anh trai đã ch*t, họ vẫn luôn tồn tại cùng nhau.
Anh trai bị mẹ mê hoặc rồi sao?
Tất cả đều đang ép tôi, lừa tôi uống canh thịt, ăn những miếng thịt này.
Tôi nhớ bố mẹ ngày xưa, nhớ anh trai khi còn sống.
Nước mắt tuôn ra không ngừng, tôi chỉ có thể cúi đầu húp canh. Khuôn mặt mẹ càng lúc càng sát lại, nụ cười méo mó đến rợn người.
Điều khác biệt duy nhất là bà không chảy nước dãi, ánh mắt nhìn nồi canh đầy kháng cự.
Bà chỉ muốn tôi ăn.
Tôi không hiểu vì sao bà làm vậy, nhưng tôi biết, tuyệt đối không thể nuốt thịt.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, tôi chợt nhìn thấy khóe miệng mẹ cười ngoác lên.
Bát canh đã cạn, vài miếng thịt bạc màu nằm lỏng bỏng dưới đáy.
Trong cơn hoảng lo/ạn, không hiểu sao tôi vồ lấy miếng thịt, đi/ên cuồ/ng nhét vào miệng mẹ.
Tôi nhét sạch số thịt vào khoang miệng đang nhếch mép của bà, dùng tay bịt ch/ặt.
Nhưng chỉ được vài giây,mẹ đã gi/ận dữ hất mạnh, tôi ngã lăn xuống đất, lưng đ/au buốt, nhưng trong tim tôi lại bừng lên tia hy vọng - tôi nghe tiếng mẹ nuốt thịt.
Mẹ đã ăn thịt rồi!
Tôi ngẩng lên, dán mắt nhìn.
Nhưng mẹ vẫn nguyên vẹn, không hề hấn gì.
Bà dứt khoát móc hết thịt trong miệng ra, ánh mắt gi/ận dữ phóng về phía tôi.
"Tiểu Mộc, ăn cơm!"
Tiếng hét gi/ận dữ vang lên, bà đột ngột xông tới.
Tuyệt vọng tột cùng, tôi vùng vẫy lùi lại, ngẩng mặt đã thấy cánh cửa nhà.
Tôi gi/ật mở cửa, lao vào màn đêm mưa tối đen như mực.