Tôi cũng dần nhận ra một Lục Dữ Trạch khác biệt ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng.
Anh thích nghe tôi đọc sách, thế là tôi cứ thế lật từng trang sách đọc cho anh nghe. Những cuốn sách ấy đều do Tiểu Nam để lại, là di sản cậu ấy để lại cho cả hai chúng tôi.
Anh cũng đối xử tốt với tôi, giúp tôi chia sẻ việc nhà, lặng lẽ giải quyết những muộn phiền giùm tôi.
Lúc này, đứng trước cửa phòng, trong đầu tôi chợt hiện lên toàn những điều tốt đẹp về Lục Dữ Trạch.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cơn nóng đầu tôi dịu đi phần nào.
Cuối cùng tôi vẫn không yên tâm để Lục Dữ Trạch một mình, lại quay vào phòng.
Anh nhìn tôi, từ từ mở lời.
"Lúc Tiểu Nam ra đi... cậu ấy có bình yên không?"
Tôi lập tức nhíu mày, trong lòng dâng lên đủ mùi vị hỗn độn.
Tôi nhất thời không biết trả lời sao, đôi khi im lặng cũng là một câu trả lời.
Thân hình anh đột nhiên run lên từng hồi, tôi thấy rõ anh đang cố kìm nén nhưng cuối cùng vỡ òa, khóc như một đứa trẻ trước mặt tôi.
Tôi bước tới ôm anh, hai chúng tôi cùng khóc như mưa như gió.
Quá khứ chất chồng giờ đều hóa vào những giọt nước mắt này, chảy mãi không ngừng, quên sao nổi, chỉ mong có thể buông xuống từ từ.
Tôi sửa cửa sổ, chữa lành cánh tay, chúng tôi cũng tạm gỡ bỏ hiểu lầm.
Cứ thế trôi qua một khoảng thời gian đầy vướng víu.
Dạo này tôi ít nói chuyện với Lục Dữ Trạch, anh cũng không làm phiền tôi, ngoài việc hỏi thăm tình hình hồi phục cánh tay thì chẳng nói gì thêm.
Tôi để ý thấy những hành động cố ý của anh, khi thì chiều chuộng, khi lại giúp đỡ tôi, khiến lòng tôi lại mềm đi ít nhiều.
Tôi nghĩ mình nên đối xử tốt hơn với Lục Dữ Trạch, dù sao cả tinh thần lẫn thể x/á/c anh đều đã bị tổn thương thực sự.
Tôi bắt đầu chăm chỉ nghiên c/ứu sách nấu ăn, nấu cho anh những món ngon, từ chỗ chỉ no bụng giờ đã nâng cấp vài bậc. Cứ thế tôi cùng anh dùng hết bữa này đến bữa khác.
Lúc rảnh rỗi, tôi lại đọc sách cho anh nghe, điều mà anh rất thích.
Những cuốn sách Tiểu Nam để lại dần đọc hết, tôi lại ra ngoài m/ua thêm nhiều sách mới, tiếp tục đọc cho anh mỗi khi có thời gian.
Giữa chúng tôi từ chỗ ít giao tiếp, dần chuyển thành những câu nói đ/ứt quãng, những bước tưởng đơn giản mà phải mất rất lâu mới đi được tới bước này.
Dĩ nhiên đôi lúc chúng tôi cũng hòa hợp, như vào buổi tối, anh không bao giờ từ chối tôi, chỉ là không chủ động.
Nhưng mỗi lần tôi muốn, anh đều đáp ứng.
"Em mong anh sẽ sống ốt." Tôi nói với anh.
"Anh vẫn ổn." Anh luôn trả lời tôi như vậy.
Tôi quyết định sẽ làm một số việc, chỉ vì anh mà thôi.