Người ta thường nói "hạ buồn ngủ, oải", lẽ vì nên dạo này cứ ủ dột, chẳng tha gì.
Phó trưởng sinh viên vẫn là chị chảnh chó khó tính đó.
"Hứa Tụng Nhất!! Lại trốn hả?!!"
Chị ta đ/ập phịch tập tài liệu xuống bàn, âm thanh chát chúa khiến ta tỉnh hẳn ngủ gà.
Người bên cạnh huých khủy tôi: "Tụi mình tổ chức cắm dịp 1/10, cậu đi không?"
"Đi."
Bố mẹ đi du đúng dịp với Hứa Nhất ở lại.
Mẹ con thảo quá cơ!
Họ thậm chí chẳng thèm nghĩ dắt hai đứa theo.
Có hỏi: Hạ thì sao? Có anh không?"
Phó trưởng vừa xếp đồ đạc vừa liếc phía tôi: "Khỏi cần, anh ta đi là chắc."
Kể từ lần chạm mặt dưới ký túc xá, nửa tháng rồi không gặp anh.
Nghe nói anh đi tỉnh thi rồi.
Cũng tốt, không thấy mặt đỡ phiền n/ão.
Nhưng khi rỗi, hình ảnh khuôn mặt anh ngày áp cứ hiện về.
Cùng câu nói để đời bài đăng của anh: đàn ông thì sao? Phạm pháp à?]
Ừ, phạm đâu.
Tôi lắc đầu như muốn xua tan nghĩ.
Không được nghĩ sâu.
Mỗi ngày ba nghìn lần: Tôi thẳng...