Hồi cấp ba, một cô bé thích tôi, ngày học cũng đứng chặn cổng trường.

Sau đó trực tiếp dẫn cô bé đến hiện trường "bắt gian".

Cô bé tưởng mách lẻo, treo bảng tỏ tình rủa suốt tháng trời.

Từ đó về sau, hễ đứa khác giới hiệu vượt quá tình bạn là kiềm được xa lánh.

Giống cái bản sến súa trong phim ngôn tình, nên tên nó là "bệ/nh tài".

Nghĩ đến đây, đầu rất nghiêm túc:

"Tại sao?"

Tạ Hữu cũng lời chân thành:

"Bởi em cứ hay vô cớ cười ta, ta tưởng em thích mình đó."

"Đến khi cô ấy hết can đảm tỏ tình, em lại đạp tình cảm và lòng tự của ta."

Cuối cùng, kết luận:

"Là anh, cũng em."

"Ê..."

Tôi miệng, nhô ra từ cổ áo phao.

"Hồi đó đâu nói thế này?!"

Lúc ấy ngày Tạ Hữu cũng dùng tài khoản phụ vào bình luận nhau.

Người ta một câu, đáp lại mười câu.

Anh bảo mấy đứa đó bọt.

Người khác mất ngủ thì đếm cừu, chúng nó mất ngủ thì đếm bọt.

Nghe nhắc lại kỷ Tạ Hữu mở mồm mấy lần nói được lời nào.

Tôi hưởng ứng nhiệt tình:

"Ôi ơi, nói lại định khóc rồi đây này."

Cuối cùng, cạn biết mép cười:

"Giờ nghĩ lại... hồi đó cũng bọt."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm