Ba năm trước, sắp tốt nghiệp, muốn cùng Tức phục đến váy cưới.
Chúng thậm chí cùng nhau chọn nhẫn cưới, hứa hẹn, ngày tốt nghiệp sẽ ký kết hôn.
Kết quả vô tình phát hiện xin học nước Tức.
Anh giấu xuất ngoại học, chưa từng nói với tôi.
Anh sợ ý ư?
Tôi sao có thể?
Tôi và cãi nhau, bắt đầu chiến tranh lạnh, nghe bất kì lời giải thích nào ta.
Đồng thời chặn liên hệ ta.
Dùng để xuất ngoại học có bất kì đắn đo nào.
Những đứa trẻ núi nghèo như chúng cơ hội lớn nhất.
Mãi đến sau nghe nói nước học.
Sau tổ chức buổi họp lớp, vẫn kìm được, muốn gặp ta.
Nhưng hôm t/ai n/ạn, KTV hỏa hoạn, biện pháp phòng chữa chưa thiện, chúng bị trong biển lửa.
Tôi quay c/ứu Tức.
Tôi có chạy ra.
Thế nên, ch*t vẫn luôn tôi.
Mà hôm nay, vừa vặn ngày giỗ tôi.
Tôi ôm mặt, nước mắt tí tách rơi.
Trần Tức ôm nói từng tiếng:
"Xin lỗi, xin lỗi, rất muốn ch*t anh, xin lỗi, vì dùng để gọi về."
Tôi lau nước mắt, giơ tay nhìn sợi dây cổ tay.
Cái bản phải dây nhân duyên gì cả.
Đây sợi dây dùng tóc mình lại.
Trần Tức dây.
Sợi dây bị lửa lớn th/iêu rụi, còn sợi cổ tay Tức.
Anh ấy cũng dựa vào cái này, dùng h/ồn, gọi về.
Anh ấy nhìn lấy nhẫn lần nữa.
"Em ý gả cho không? Tinh, cho dù sống ch*t, đời chúng mãi xa rời."
Tôi nhìn ấy, gật đầu.
"Em ý."