Giang Hữu Tề vẫn không dám tin cả hai cùng trùng sinh.
Có lẽ, anh càng không muốn tin chuyện tôi thích anh.
Không tin?
Được.
Tôi hôn.
Bù đắp cho quãng thời gian thiếu vắng trước đây.
"Cho phép anh tốt với em?"
"Ai lại không có người mình thích chứ?"
"Anh không cảm nhận được sự thay đổi của em sao? Em cũng thích anh mà, đồ ngốc."
"Giang Hữu Tề, em thích anh!"
Bị lừa quá nhiều lần trước đây, anh vẫn còn ám ảnh.
Làm sao đây?
Vậy thì nói trăm lần yêu.
Không sao, ngày dài còn nhiều, em sẽ từ từ chứng minh.
Con đường chinh phục chồng dài thăm thẳm.
Cực chẳng đã cứ hôn mãi.
Hôn đến khi Giang Hữu Tề tin thì thôi.
Hôn một cái nhẹ, rồi hôn một cái thật sâu.
Tôi không nhìn thấy gì, hôn bừa bãi thành ra do Giang Hữu Tề dẫn dắt.
Tiếng thở gấp của anh vang bên tai.
Phản ứng cơ thể không thể giả dối.
Tôi tiếp tục châm lửa khắp nơi.
"Giang Hữu Tề, anh muốn thế nào cũng được."
"Đêm nay và mọi ngày sau, em đều thuộc về anh."