Sau chia tay, tôi bắt đầu cảm thấy không ổn.
Không phải tôi lụy tình, tra nam hối h/ận mà là tôi cảm nhận được xung quanh mình có một luồng không khí nguy hiểm rình rập. Những sự việc bất thường xảy đến khiến một kẻ vô tư vô lo như tôi cũng nhận ra có gì không ổn.
Đầu tiên là thằng bạn thân của tôi. Vừa hôm trước mới thân thiết ôm chầm lấy tôi, đùa giỡn vỗ mông các kiểu, hôm sau nghe báo nó bị xe tông, rồi rút học bạ xin chuyển trường không lời tạm biệt.
Thằng ngồi cạnh tôi cũng xin nghỉ chuyển lớp. Cô em gái cá biệt lớp dưới đò đưa với tôi cũng vô cớ nghỉ học. Đàn em chơi thân với tôi cũng bị giang hồ kéo đến đ/ập cho g/ãy chân.
Dần dần, tôi nhận ra tôi cứ tiếp xúc gần gũi với một ai đó là người ấy sẽ gặp họa.
Đáng lo nhất là tinh thần Lam Ngọc không ổn lắm. Cậu ta nghỉ học mất một tuần, sau đó trở lại với bọng mất thâm quầng và vẻ mặt tiều tụy. Đôi mắt đen láy ấy luôn dõi theo tôi chăm chú với ánh nhìn dịu dàng đến sởn da gà. Bất kể khi nào, dù tôi đi đến đâu cậu ta cũng sẽ xuất hiện ở đó.
Không biết có phải ảo giác hay không, mỗi khi có người gặp nạn, nụ cười của cậu ta sẽ thêm tươi tắn, nhìn thật kì dị.