Tôi bản mình hiểu lầm, bèn hỏi: “Cô đến cô ngủ là…”
Cô ấy thèm nghĩ ngợi thẳng: “Cậu làm đều đưa tôi lấy đắt, năm trăm tệ đêm.”
Tôi biết đắt, tôi chưa ăn thịt nhưng thấy chạy*, năm qua nghìn tệ rồi.
*Chưa ăn thịt nhưng thấy chạy : Ngạn Trung Quốc, dù chưa trải qua nhưng biết đại khái nào.
Tôi dường nghĩ ngợi liền chối, cô ấy bĩu môi với tôi: “Đừng giả vờ đứng đắn đợt trước tôi chuyện, nên bây giờ trong mình tôi, tôi ki/ếm chút học đại học, chúng ta đều giống nhau cả thôi.”
Tôi nhịn cô nhất thiết làm loại chứ!”
Cô ấy hơi kiên tôi tư cách dạy cô ấy làm người sao, liền quay người rời đi thẳng, nếu tôi hối h/ận cần đến cô ấy cô ấy đợi đến tôi lương rồi thanh toán sau.
Cô gái khiến tôi mê mẩn trở thành người này, khiến lòng tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tôi đi vào trong nhà, đặt giỏ trúc xuống trước.
Hôm nay đến muộn hơn hôm trời đen. Sau tôi đặt giỏ tre xuống, trên bỗng truyền tới giọng người phụ “Ai đấy?”
Tôi đáp: “Đưa cơm đây, trời rồi, xin nhờ đêm.”
Giọng kia đầu hẵng ngập ngừng, lại “Ồ, người đưa cơm hai ngày.”
Câu giống chút hài lòng với tôi vậy, tôi vốn ngại quá nhưng lại nhớ đến lời dặn giàu, cùng cả.
Tôi nằm trên hộp giấy, cửa ngôi cổ đóng, nhìn thấy được ngôi phía diện.
Cửa ngôi phía diện mở, Hình Tuệ đứng bên cạnh cửa sổ, chống cằm.
Ánh chiếu xuống người cô ấy, dịu dàng đến lòng quai áo lỏng tuột khỏi cô ấy, cô ấy lười biếng đến, vô tình chạm ánh mắt tôi, chúng tôi cứ vậy nhìn nhau. Cô ấy nhiên ngoắc ngón với tôi, nhẹ nhàng ve mình.
Tôi mắt, cảm xúc khó chịu lại nữa dâng lên trong lòng.
Cho dù cô ấy s/ỉ nh/ục tôi tôi hy vọng cô ấy biến thành này.
Có người đàn nào thể chấp được loại này? Cô gái bản coi quý giá nhất giờ lại phép bất kỳ người đàn nào lên giường mình với vài lạng bạc.
Đêm nay định sẵn ngủ.
Tôi khép cánh cửa lại, vậy tôi nhìn thấy Hình Tuệ nữa.
Tôi nhớ đến rất lâu trước kia, cứ nghĩ ngợi mãi, biết đến nào.
Tiếng chuông tháp đồng hồ ủy thôn dưới chân núi vang lên, tháp đồng hồ qua ba tiếng mới vang lần.
Đã mười hai giờ rồi.
Tôi quyết định nghĩ đi ngủ. Nhưng này, phòng trong nhiên vang vọng âm thanh.
Đó tiếng ghế bênh vào gỗ, lắc lư, âm thanh đều vang lên rõ trong màn tĩnh này.
Là bé gái kia chơi sao?
Cũng mười hai giờ rồi vẫn chưa ngủ, trẻ thật nghịch ngợm.
Tôi đi âm thanh ồn ào trẻ, mắt lại gắng ngủ, nếu ngày mai tôi sức làm nữa.