Sáng hôm sau, vừa cầm điện thoại đã thấy tin nhắn ngân hàng.
Đếm đi đếm lại ba lần mới dám tin: Tài khoản đã thành năm chữ số, trong đó chỉ có 11 tệ 2 hào 6 xu là của mình.
Lục Hành Chỉ đúng là Thần Tài, hào phóng thật.
Tôi nuốt nước miếng, đ/au lòng chuyển số tiền vừa nhận vào các tài khoản đòi n/ợ. Lục Hành Chỉ đưa hợp đồng cho tôi với dáng vẻ nghiêm lúc làm việc.
Sau đêm đó, anh lạnh nhạt ba ngày. Ba ngày anh không về, tôi ngồi đứng không yên.
“Chú Chu, hôm nay anh ấy không về ạ?”
Nụ cười của chú Chu vẫn giữ nguyên: “Đúng, thiếu gia hôm nay không về.”
Im lặng giây lát, tôi nói: “Chú Chu, cho tôi xin số liên lạc của anh ấy.”
Nụ cười của chú Chu chợt cứng lại, hơi hoài nghi, nhưng vẫn ghi số điện thoại ra giấy.
Tôi về phòng, tay nắm ch/ặt mảnh giấy. Mồ hôi tay làm nhòe mực.
R/un r/ẩy bấm số, giọng Lục Hành Chỉ vang lên qua điện thoại, khàn khàn mê người.
“A lô?”
Ngón tay từ từ co rút, nín thở, tôi lên tiếng: “Lục tiên sinh, là em, Lâm Dương đây.”
Bên kia im lặng, rồi thản nhiên đáp: “Ừm.”
Tay bấu ch/ặt góc bàn, tôi dò hỏi: “Tối nay anh về được không ạ?”
Tiếng cười trong trẻo của Lục Hành Chỉ truyền qua sóng điện thoại chui vào tai: “Tại sao?”
Còn tại sao nữa? Ki/ếm tiền là chuyện khẩn cấp!
Chợt lóe lên ý tưởng, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em nhớ anh.”
Lục Hành Chỉ im bặt, chờ hồi lâu không thấy hồi âm, điện thoại đột ngột tắt ngúm.
Tôi ngẩn ngơ đặt điện thoại xuống. Chẳng lẽ mới mấy hôm mà Lục Hành Chỉ đã chán rồi?
Có lẽ anh không thích người quá chủ động, ưa người rụt rè hơn.
Thở dài, tự trách mình quá vội vàng.
Đang nghĩ chắc mấy hôm nữa sẽ bị đuổi đi thì Lục Hành Chỉ trở về.
Anh vẫn phong thái chỉn chu đó, tây trang vừa vặn, sắc bén như thanh ki/ếm.
Lục Hành Chỉ bước đến bên cạnh tôi, trên người dường như còn vương chút hơi ấm của ánh chiều tà.
“Thay quần áo đi, tôi đợi em ở ngoài.”
Tôi chưa kịp lên tiếng, người giúp việc đã mang quần áo tới.
“Thưa cậu Lâm, đây là trang phục thiếu gia chuẩn bị cho cậu.”
Lục Hành Chỉ bắt tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng phong cách cùng quần jeans sạch sẽ, lấy đi sợi dây chuyền vàng giả của tôi, lại bảo người chải mái tóc rối bù của tôi thành kiểu mượt mà.
Nhìn khuôn mặt mình trong gương, tôi thấy xa lạ vô cùng. Hóa ra Lục Hành Chỉ thích kiểu này.
Lục Hành Chỉ thật sự đang đợi tôi ngoài cửa, ánh mắt anh lóe lên vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, khóe miệng từ từ nở nụ cười.
Nụ cười khiến những đường nét lạnh lùng trên gương mặt anh trở nên dịu dàng hẳn.
“Đi thôi.”
Tôi ngoan ngoãn theo sau lưng anh, quyết tâm làm một thế thân hoàn hảo.
Nhưng không ngờ, nơi Lục Hành Chỉ đưa tôi đến lại là... quán bar.
Một địa điểm hoàn toàn không hợp với khí chất thanh cao của anh.