Ninh Bình phủ phủ từ hôn.
Dương thị đã tổ chức hội hoa Thẩm Đường, ý giới thiệu cô với các quý thế gia.
Có lẽ lo lắng những lời bàn tán sẽ ảnh Thẩm Đường, thị gửi mời ta.
Sau hội hoa này, danh mạo toàn Thẩm đã truyền ra.
Dù là muội ruột nguyên lang, lại là từng hoàng hậu nương ngợi, thể kém cỏi chỗ nào được?
Nghe ngày hội hoa phi.
Thậm chí còn tặng Thẩm cặp vòng ngọc lượng thượng hạng.
Điều quan nhất là còn ngầm ra hiệu với thị, hôn sự hai nhà vẫn như cũ.
Những này đều là Thẩm viết thư kể ta.
Ta biết cô khoang.
Đáng tiếc kiếp cô ch*t quá sớm, căn bản biết hề hiền lành giống như những gì bà thể hiện.
Tấn thế tử phải quân tốt.
Ta cất bức thư Thẩm gửi Xuân Tín báo: “Quận m/a là An nhân đang phủ, gọi gặp.”
Nụ cười trên mặt thoáng chốc đông cứng.
Kiếp trước, cùng bị kéo vụ án nghiêm với Hoa còn An Hầu!
...
Đêm Đoan Ngọ, Hoa ra ngoài cuối cùng trở về.
Giống với đời trước, lúc này, đã nuôi ngoài.
Đứa trẻ xưa bọn họ cố tình nhận thừa tự dưới danh nghĩa ta, bây giờ đã biết đi, biết chuyện.
Người đi còn mang bức chân dung tử đứa trẻ đó.
Hai mẹ con đều đẹp, đặc biệt là tử đó, nhìn bức đã khiến sinh lòng thương hại.
Gia quyền quý, nam tử chưa cưới vợ đã thiếp là đại kỵ.
Tránh mẫu còn chưa qua cửa, trưởng tử đã sinh ra trước.
Trước hôn, cô phủ bình thường.
Nhưng kiếp trước, sau chúng hôn, vẫn nuôi cô ngoài như trước.
Ta hiểu, nếu như thích cô ta, vậy tại cô danh phận?
“Mẫu thân, phận tử này, rõ chưa ạ?” Ta khẽ hỏi.
Hoa lắc đầu: “Vẫn chưa rõ, nhưng đã chắn là cô nuôi ngoài, chắn phận cao.”
Ta suy nghĩ, tiếp: “Phiền mẫu tiếp tục phận tử này.”
Ta cứ thấy, kiếp vẫn đón về nhất định phải nguyên nhân.
Kiếp này, rõ phận tử này.
Cái kết những mà bản mình đã trải ch*t cách rõ ràng.