Tôi vốn dĩ là người xui xẻo.
Chỉ trong một ngày, đồ ăn đặt ngoài biến mất không cánh mà bay, chơi game thua năm ván liên tiếp. Đứng xếp hàng dưới cái nóng như th/iêu, nhưng đến lượt thì đồ cần m/ua đã b/án hết sạch.
Bình thường rút thẻ toàn trượt bảo đảm, giờ xuyên sách cũng đúng lúc tệ nhất: Phản diện Dung Chú và tôi đang nhìn nhau chằm chằm.
Khách sạn, đêm khuya thanh vắng, nam nữ ở riêng, áo quần nửa vén.
Dùng đầu gối cũng nghĩ ra được đây là tình huống gì.
Huống chi chân tôi còn đạp trúng chỗ không nên đạp.
Cậu ấy bị trói ngược hai tay, quỳ gối chỉnh tề, gương mặt nhẫn nhục chịu đựng.
Tình tiết ùa vào n/ão, tôi đ/au đầu như búa bổ.
Đây là thế giới trong tiểu thuyết, thời khắc then chốt trước khi Dung Chú hoàn toàn hắc hóa. Còn Bách Lý Sùng - trùng tên với tôi - là nhân vật quyết định đẩy cậu vào con đường hắc hóa.
Theo cốt truyện, tôi sẽ s/ỉ nh/ục cậu ấy, đùa cợt cậu ấy, cố gắng bẻ g/ãy khí thế của cậu ấy.
Dung Chú gi/ận dữ quát: "Cút đi!"
Tốt, tôi nghe lời. Bò lổm ngổm trốn vào góc tường, tôi ôm gối nhìn thẳng vào cậu ấy.
Chà. Thiếu niên đẹp trai.
Dung Chú có đôi mắt màu nhạt, khóc càng làm chúng trong suốt hơn.
Cậu ấy vặn vẹo giãy giụa, làn da mỏng manh dễ dàng bị sợi dây thô ráp cọ đỏ. Hơi thở gấp gáp, toàn thân r/un r/ẩy vì nh/ục nh/ã và phẫn nộ, cúc áo sơ mi đã bị gi/ật đ/ứt từ lúc nào, lộ ra bộ ng/ực phập phồng dữ dội.
Chỗ sưng lên kia hiện hữu cực kỳ mạnh mẽ, tôi vô thức nhìn chằm chằm, bị cậu ấy phát hiện liền trừng mắt đ/ộc địa, vội vàng quay mặt đi.
Lòng ham sắc đẹp ai cũng có, nhưng vì thế mà mất mạng thì không đáng. Hơn nữa gương mặt đầy vết nước mắt của Dung Chú non nớt đến mức khiến người ta cảm thấy tội lỗi.
Tôi thầm lên án nguyên chủ: Đồ s/úc si/nh!
"Cháu... cháu cần tôi giúp không?" Tôi do dự lên tiếng.
Ánh mắt Dung Chú nhìn tôi như đang nhìn kẻ đi/ên, "Chính anh trói tôi lại."
Đúng vậy, tôi xoa xoa mũi.
Dù không muốn mượn thân phận nguyên chủ, nhưng với trí tưởng tượng nghèo nàn của mình, tôi cũng không bịa được lời giải thích hợp lý.
"Tôi là bạn của bố cháu, xét theo vai vế, cháu nên gọi tôi là chú nhỏ."
Tôi nói bừa, "Trói cháu chỉ là đ/á/nh lạc hướng, tôi đến để c/ứu cháu. Tôi biết có người đang lén theo dõi, phản ứng của cháu càng chân thật, họ càng không nghi ngờ. Xét cho cùng, diễn phải đủ thật mới không để lộ sơ hở."
Trong nguyên tác, băng nhóm kh/ống ch/ế Dung Chú đã đứng nhìn khi cậu ấy bị mang đi, nhưng sẽ đúng lúc giả làm dịch vụ phòng không mời mà đến, chuẩn bị tống tiền nguyên chủ.
Hành động của chúng thật đáng kinh t/ởm.
Còn Dung Chú trở thành công cụ ki/ếm tiền, thật vô tội biết bao.
"Trói như thế này cũng là một phần kế hoạch?" Cậu ấy nhìn sợi dây thừng, "Còn rất thành thạo, anh là kẻ bi/ến th/ái sao?"
"Ờm, nếu khiến chúng tin tôi là kẻ bi/ến th/ái, mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn."
Dung Chú lộ vẻ do dự.
Lời giải thích của tôi đương nhiên gượng gạo, nhưng cậu ấy không dám đ/á/nh cược. Chỉ cần có dù chỉ một cơ hội nhỏ nhoi thoát khỏi vũng lầy, cậu ấy cũng sẽ liều mạng nắm lấy.
Suy nghĩ giây lát, Dung Chú quay lưng lại phía tôi: "Cởi trói cho tôi."
Cậu ấy nói thêm một cách khó chịu, "Chú nhỏ."
Biết điều thật đấy.