Tại ngã tư rẽ phải, tôi hiệu đang sáng của “Cửa thú cưng Meow Sulu”.
Lần này tôi còn ngạc cảnh giác ngày qua nữa thay vào đó tiếng thở dài nhẹ nhõm.
May thay, tôi quay lại đây.
Mọi thứ đều giấc mơ.
Đẩy cửa mở những quen thuộc vào mắt chào đón tôi còn cô bé sinh viên làm công việc b/án thời gian ban ngày nữa cô với khuôn mặt lạnh lùng ch*t chóc, đeo cặp kính dày cộm – A Bát.
Khi cô ngẩng đầu lên người tới cô chỉ lên coi chào hỏi rồi.
Tôi ngồi xuống phía đối diện với cô ấy, khí sự nén cả ngày trời, này kiềm chế nữa: “Đồ ăn cho thực sự ít đi rồi!”
“Ừm.”
“Có nhà rồi không, nhưng tôi nó? Có cách tôi chuyện với hay không?”
Dường sớm chuẩn bị trước, cô vươn tay chỉ vào cái hộp đóng gói mới tinh bên cạnh.
“Máy ảnh thú cưng dành cho gia đình, BG9-1137.”
Không do những đồ trí cũ đơn cửa tiệm này định kiến cho tôi hay không, hoặc lẽ do kéo cũ cô đưa cho tôi ngày qua phù với nhận thức của tôi thế giới cổ quái này, cho ánh mắt tôi sản phẩm công cao vậy hiện trước mặt, lòng tôi chợt mâu thuẫn dữ dội.
“Cái này......”
“Dùng nhà của anh, bây anh linh h/ồn của con đó rồi. đồng, nha.”
Tôi im hồi lâu, cô giục tôi chỉ cúp từng miếng hạt đang đặt trên bàn, ngơ ngác ra ngoài cửa.
Qua sau, tôi lẽ lấy điện ra.
Khi âm thanh tan vang lên, tôi nhận tốc độ nhai hạt của cô rõ ràng trở hơn, trông cô vui vẻ.
Tôi ôm máy ảnh trên tay, lại nhịn nhỏ giọng hỏi: “Cái này khác biệt với cái 188 đồng m/ua trên Taobao không?”
“Chẳng khác nhau cả!”
Ngay cả giọng điệu vì vui vẻ cao lên tông.
... mà.
Nói chừng nếu tối qua tôi camera trên điện lên, tôi Dobby trở nhà rồi.
Việc m/ua b/án thành, tâm tình A Bát dễ chịu ít, chức “máy hát” bắt đầu hoạt động: “Tôi phụ trách dịch vụ b/án hàng, nếu khi quay bất cứ vấn đề với máy ảnh hay con kia thì đều tới tìm anh đừng tiện tin tưởng lão m/ù gặp đường nữa nhé, nếu đến cái mạng nhỏ mất bản thân còn chưa vì mất.”
Mặc giọng điệu của cô vẻ rất coi lão bói m/ù, thế nhưng tôi rất ông ấy, nếu ông thì lẽ tôi tìm cửa này, tôi Dobby âm dương cách biệt. Hơn nữa tôi mãi mãi hóa ra luôn nhà, chưa từng rời xa tôi.
Nghe lời của tôi chút bênh vực lão m/ù, A Bát lại lắc đầu: “Anh lai lịch của lão m/ù đó hay không? Có vì ông lại mất đi đôi mắt ngón tay không?"
“Lúc đó nghe ông qua, bản thân thích quản chuyện bất bình, miệng nhiều lời lắm, liệu đó cái giá trả cho việc tiết lộ thiên cơ hay không?”
“Thích tọc mạch quản chuyện người khác chỉ điều ‘kẻ tài trí hay giả kẻ ng/u dốt lại thích chữ’, ông à, vốn nổi tiếng chuyện biết…”
“Hửm?”
“Nhưng cái chỉ chút.”