Con bé đã hóa thành “Nhị” - một thứ còn kinh khủng hơn cả m/a q/uỷ.
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là sợ hãi, mà là… đ/au lòng.
“Nhị” không có linh h/ồn, cũng không thể bước vào luân hồi.
Tôi ôm ch/ặt lấy Tiểu D/ao, vừa khóc vừa hỏi ông trời, tại sao lại bất công với con bé đến vậy?
Nếu nó không thể luân hồi, vậy thì hãy x/é nát tất cả bọn họ ra đừng để đứa nào được sống yên ổn!
Những gì Tiểu D/ao đã chịu đựng, những gì tôi đã gánh lấy, tất cả sẽ được đòi lại từng chút một!
Chúng không xứng được ch*t một cách nhẹ nhàng!
Bố mẹ tôi nghe thấy tiếng hét thê lương liền cuống cuồ/ng chạy ra. Vừa thấy th* th/ể tan nát giữa sân, mặt hai người trắng bệch như giấy.
Mẹ tôi r/un r/ẩy hỏi:
“Cái này… là… là thầy pháp?”
Tôi gật đầu, gương mặt trống rỗng không biểu cảm.
Ngay sau đó, trong nhà lại vang lên tiếng gào rú thảm thiết:
“Mẹ ơi! C/ứu con với!! Ai c/ứu con với…!”
Bố mẹ tôi sững người trong giây lát, rồi mẹ tôi rú lên đi/ên dại:
“Con tôi!!”
Nhưng bà vẫn không dám bước vào trong, ánh mắt nhìn sang tôi, vừa khóc vừa ch/ửi m/ắng:
“Đông Táo! Em mày còn đang trong đó, mày còn đứng đây làm cái quái gì thế hả?!”
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn bà:
“Tiểu D/ao đang ở trong đó.”
Vừa nghe tôi nói vậy, bố tôi lập tức giáng cho tôi một cái t/át trời giáng, nghiến răng nói:
“Dù có là Diêm Vương trong đó, mày cũng phải lôi thằng em mày ra đây!”
Có lẽ ánh mắt của bố mẹ là chấp niệm duy nhất của một đứa con thiếu tình thương. Khi ông ta lại định giơ tay đ/á/nh, tôi nắm lấy cổ tay ông, nhấn mạnh từng chữ:
“Bố, con vào đó là ch*t chắc.”
Bố tôi sững lại một lúc vì ngạc nhiên khi thấy tôi dám chống lại, rồi lại một cái t/át mạnh hơn trước giáng xuống:
“Mày ch*t thì ch*t! Thằng em mày còn phải nối dõi tông đường cho nhà họ Đông! Nếu nó ch*t rồi, tao còn mặt mũi nào xuống gặp tổ tiên?!”
Tôi đã lường trước được câu trả lời này, nhưng nó cũng ngh/iền n/át luôn phần tàn dư cuối cùng của hy vọng trong lòng tôi.
Tiếng la hét thảm thiết trong nhà ngày càng dữ dội.
Tôi cúi đầu, không nói lời nào, lặng lẽ bước vào.
Bố mẹ tôi vẫn còn đứng ngoài, dõi mắt mong chờ.
Tôi đẩy cửa ra, trước mắt là một cảnh tượng k/inh h/oàng: đứa em trai đã chẳng còn hình người, tay chân đều không còn, như một con nhộng m/áu đang lết qua lết lại trên sàn nhà, gào rú bằng giọng khản đặc.
Tiểu D/ao thấy tôi bước vào thì dừng tay lại, đứng im bất động, ánh mắt trống rỗng.
Tôi nhẹ nhàng bế thằng em lên, quay sang nói với Tiểu D/ao:
“Đi thôi.”
Tiểu D/ao lặng lẽ theo sau tôi.
Vừa thấy thứ mà tôi bế trong tay, mẹ tôi sợ đến mức nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ.
Đôi mắt thằng Phúc đục ngầu, một lớp màng trắng che kín, h/ồn phách chắc đã bị gặm nát chẳng còn bao nhiêu.
Bên cạnh Tiểu D/ao là một khối oán khí cực kỳ nặng nề, lại đúng lúc âm khí dày đặc nhất, nên bố mẹ tôi cũng có thể nhìn thấy con bé.
Bố tôi mềm cả chân, ngã ngồi phịch xuống đất, tay r/un r/ẩy chỉ ra sau lưng tôi, lắp bắp:
“Qủy… q/uỷ kìa!!”