01.
Hôm nay là tròn mười năm ta hạ phàm lịch kiếp.
Cũng là ngày ta trở về Thiên Đình.
Phu quân người phàm tuấn tú Dung Hứa của ta vẫn còn đang say giấc nồng.
Những dấu vết dày đặc bên dưới lớp ảo mỏng của chàng, đủ để chứng minh trận chiến đêm qua kịch liệt tới đâu.
Ta chạm vào khuôn mặt đẹp trai kia, thật là không nỡ rời đi.
Ta và Dung Hứa gặp nhau ở một quầy hoành thánh.
Lúc đó ta vừa mới hạ phàm lịch kiếp, phải lấp đầy cái miệng đã.
Đó là một mùa đông giá rét, chỉ còn một bát hoành thánh cuối cùng.
Ta và chàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt bùng lên lửa chiến.
Cuối cùng, hai ta đã thỏa thuận cùng ăn một bát.
Chủ quầy tủm tỉm cười, nhận lấy tiền xu mà Dung Hứa đưa, rồi nói lời x/ấu xa: “Hai vị khách quan có tướng phu thê lắm đấy.”
Ta cười trừ.
Không ngờ, lời của chủ quầy lại thành sự thật, cuối cùng ta với Dung Hứa đã thành hôn và sống một cuộc đời không chút hối tiếc.
Hôm qua ta còn vừa thề thốt một đời một kiếp với hắn, ấy mà giờ lại phải làm một nữ nhân tồi tệ.
Trên người ta phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, đây là tín hiệu cho thấy quan trên Thiên Đình đang thúc giục ta.
Ôi, thôi mặc kệ ta và Dung Hứa có yêu nhau nhiều cỡ nào, đối với thần tiên như ta mà nói, mấy ngày tháng qua cũng chỉ là hư ảo mà thôi.
Mộng có đẹp đến mấy rồi cũng phải tỉnh.
Tiên và người khác nhau, chung quy là ta vẫn phải về trời thôi.
Ta niệm thuật lãng quên lên người chàng, rồi xóa đi mọi dấu vết của sự sống thuộc về ta xung quanh chàng.
Hơi thở của ta dần tiêu tan, ta cảm thấy trái tim như bị d/ao cứa.
Làm xong tất cả, ta cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên Dung Hứa, khi ngẩng đầu lên, nước mắt đã rơi lã chã đầy mặt:
“Tạm biệt, người ta yêu.”
“Nếu lần sau có lịch kiếp, ta sẽ lại chọn chàng.”
Làn khói trắng lượn lờ, bóng dáng ta trong phòng dần dần tan biến, như thể ta chưa từng tới đây.
Mưa xuân rơi lắc rắc ngoài cửa sổ.
Không biết đã qua bao lâu.
Người ngủ say trên giường khẽ r/un r/ẩy bờ mi.
02.
Lúc ta trở về trời, Lệnh Vi đã chờ ta từ lâu.
Lệnh Vi là một tiên thỏ, là nàng tiên đầu tiên ta quen sau khi phi thăng, nàng phi thăng sớm hơn ta cả trăm năm, nhưng bọn ta rất hợp cạ, nên rất chẳng mấy chốc đã chơi thân với nhau.
“Này, lần đầu tiên lịch kiếp, mới mười ngày mà đã về rồi à?”
Một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới.
Cuộc hành trình này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đủ khiến ta khắc cốt ghi tâm.
“Ừ, đạt KPI là được rồi.”
“Nhưng sao ta thấy thần sắc của ngươi cứ có chút buồn rầu nhỉ?”
Ta chống cằm, hồi tưởng về mọi thứ ở dưới phàm.
“Haizz, đừng nói nữa, đã nên duyên vợ chồng rồi.”
Trên mặt Lệnh Vi lộ ra vẻ hào hứng: “Hả? Ngươi thích phàm nhân sao?”
Ta thành thật gật đầu.
Ta thực sự thích Dung Hứa, ngoại hình, cơ thể, tính cách của chàng, đều rất hợp ý ta.
Nhưng từ xưa đến nay, người và tiên yêu nhau là vi phạm đạo trời, nói về ta và Dung Hứa, quên nhau đi chính là kết quả tốt nhất.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến sẽ có người khác đầu ấp tay gối với chàng, ta lại lo lắng đến mức không thở nổi.
Thời gian mười năm, chân tình là thật.
Đâu ai có thể buông bỏ một cách dễ dàng.
“Hầy, yêu đúng người nhưng sai thời điểm.” Lệnh Vi tiếc hùi hụi.
Đúng vậy, ta và Dung Hứa, chính là có duyên không có phận.
Lệnh Vi huých khuỷu tay vào ta, ra vẻ thần bí nói:
“Ngươi biết Dung Diễn thần quân không? Nghe nói cũng xuống hạ phàm lịch kiếp, nhưng các tiên tử nói rằng đáng lẽ thời gian Dung Diễn thần quân lịch kiếp đã kết thúc từ lâu, không biết tại sao lại kéo dài tới hôm nay mới trở về.”
Dung Diễn thần quân?
Ta tới tiên giới chưa lâu, không biết nhiều về vị thần quân này.
Nhưng ta cũng đã nghe các tiên tử khác nói, Dung Diễn thần quân là vị thần đầu tiên từ khi khai thiên lập địa.
Nghe nói phong thái của hắn quyến rũ, vô cùng tuấn mỹ, sống ẩn dật trong cung điện của mình, rất ít người từng nhìn thấy chân dung thật của hắn, tiên tử gặp được đều sẽ rung động, hy vọng được gặp hắn một lần nữa.
Trong tiên giới lưu truyền một câu, “Không có ai chỉ gặp Dung Diễn thần quân một lần, chỉ có người chưa từng gặp Dung Diễn thần quân.”
Lệnh Vi cười dung tục: “Hôm nay Dung Diễn thần quân xuất hành, có muốn đi ngắm dung mạo của ngài ấy không?”
Còn có chuyện tốt như vậy chờ ta ư?
“Đi!!!”
“Ngài ấy ở phủ của Mạc Trạch tiên quân!”
Ta đang bước đi thì chợt rẽ hướng.
“Ta nhớ ra hôm nay còn có việc, không đi được rồi.”
“Này này này!” Lệnh Vi chặn ta lại, “Ngươi sợ gặp Mạc Trạch tiên quân à?”
Ta muốn nói nhưng lại do dự, một hồi lâu mới nói, “Không phải thế…”
Không đợi ta kịp phản ứng, Lệnh Vi nắm ch/ặt cánh tay ta:
“Vậy thì đi thôi, chỉ có trai đẹp mới xoa dịu được nỗi đ/au mất đi nam nhân!”
“Có chuyện gì ta và ngươi cùng nhau gánh vác!”
Ngươi tốt quá.