Tôi thở dốc cố gắng túm lấy gấu áo Thẩm Khắc, nói đ/ứt quãng nói: “Đi, đi tìm Lưu Hằng… Th/uốc, hắn có th/uốc!”

Thẩm Khắc nhíu mày: “Th/uốc gì?”

Cơ thể như bị côn trùng gặm nhấm, tôi kích động cào cấu cổ mình, cào ra từng vệt m/áu, mắt đỏ ngầu gào thét: “Tìm, tìm Lưu Hằng! Làm ơn… đi tìm hắn, cho tôi, cho tôi th/uốc!”

Thẩm Khắc giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, bẻ mặt tôi qua, nhìn chằm chằm một lúc lâu, cười gi/ận, “Ngụy Củ, được, em giỏi thật!” Nghiến răng nghiến lợi: “Cái gì em cũng dám dính vào!”

Lúc trước Lưu Hằng bắt được tôi, để ngăn tôi bỏ trốn, đã tiêm cho tôi một ống t.h.u.ố.c thử. Họ gọi nó là “M/a Phương tân dược”, có thể gây rối lo/ạn tin tức tố.

Tôi bị tin tức tố bạo lo/ạn giày vò đến mất hết lý trí, giãy giụa trong lòng Thẩm Khắc, dùng đầu đ/ập vào cửa sổ xe.

Thẩm Khắc tay chân cùng dùng, đ/è tôi lên ghế xe, rút dây lưng, trói c.h.ặ.t t.a.y tôi, rồi cởi áo sơ mi, trói ch/ặt hai chân tôi. Sợ tôi c.ắ.n lưỡi, dứt khoát nhét cánh tay vào miệng tôi.

Vẫn còn thời gian gọi điện thoại: “Bắt Lưu Hằng về cho tôi, phải còn sống!” Dừng một chút, ánh mắt sắc lạnh: “Cũng có thể là nửa sống nửa c.h.ế.t.”

Thần trí tôi không rõ ràng, khó chịu đến mức muốn c.h.ế.t, không nhận ra trong miệng là gì, c.ắ.n đi/ên cuồ/ng.

Thẩm Khắc nhíu mày, vỗ đầu tôi nói: “Nhẹ một chút.”

Tôi lập tức uốn éo thành một dải bện: “Ô!” Vùng vẫy đi/ên cuồ/ng.

Thẩm Khắc: “…” Đè chân tôi.

“Thôi, cứ c.ắ.n đi, em vui là được.”

10.

Lúc tôi tỉnh lại, giọng đã khàn đặc.

Nghiêng đầu, tôi thấy Thẩm Khắc đang chợp mắt trên ghế sofa cạnh giường. Tay áo bên trái của anh ta xắn lên, lộ ra vài vết răng sâu đến tận xươ/ng. Trong khoang miệng tôi vẫn còn sót lại mùi m.á.u tanh.

Thẩm Khắc trông rất mệt mỏi, tôi không muốn làm phiền anh ta, định lén mặc quần áo rồi chuồn đi.

Vừa mặc xong quần, tôi quay đầu tìm áo, thì bắt gặp ánh mắt của Thẩm Khắc. Anh ta lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, giọng nói mệt mỏi xen lẫn chút khàn khàn: “Chạy đi.”

“Bước ra khỏi cánh cửa phòng ngủ này, tôi sẽ đ.á.n.h g/ãy chân em!”

Tôi rùng mình một cái.

Thẩm Khắc nhếch cằm: “Không chạy nữa thì cởi ra, nằm trên giường ngủ đi.”

Tôi nhanh nhẹn cởi quần ra, ngoan ngoãn quay lại giường, nắm ch/ặt chăn nói: “Tôi muốn uống nước.”

Thẩm Khắc lặng lẽ đút nước cho tôi, “Còn muốn làm gì?”

Tôi l.i.ế.m môi khô khốc: “Muốn l.à.m t.ì.n.h với anh được không?”

Thẩm Khắc ngửa đầu uống hết nửa ly nước còn lại của tôi, nhướng mày: “Ước mơ của em cũng lớn nhỉ?”

Tôi nhìn yết hầu anh ta nuốt nước bọt, nói: “Thẩm Khắc, muốn làm.”

Thẩm Khắc đặt ly nước xuống, vén chăn lên giường, ôm tôi vào lòng, vùi đầu cọ xát bên tuyến thể của tôi, hỏi: “Còn sức không?”

Dưới ảnh hưởng của th/uốc, cả phòng ngủ tràn ngập mùi tin tức tố của tôi. Cứ như là đã bước vào kỳ phát tình. Tôi bị Thẩm Khắc cọ xát đến nóng bừng, nuốt nước bọt nói: “Làm hai lần cũng không c.h.ế.t được đâu.”

Muốn anh ta.

Rất muốn!

Tay Thẩm Khắc ấn ấn lên bụng dưới của tôi: “Ngụy Củ, nếu tôi tìm được tử cung sinh sản của em, em có m.a.n.g t.h.a.i không?”

Nói càn! Tử cung sinh sản của Alpha đã teo đến mức gần như không còn, huống chi là một nơi sâu như vậy, làm sao có thể tìm thấy?

Tôi khẳng định: “Không thể.”

Thẩm Khắc hôn lên tuyến thể của tôi một cái, luồn tay vào quần ngủ của tôi: “Lỡ như có thể thì sao?”

“Thử xem.”

Thế là, tôi được chứng kiến sự khủng khiếp của Alpha cấp S.

Có một khoảnh khắc, tôi thực sự cảm thấy Thẩm Khắc có thể tìm thấy tử cung sinh sản của tôi.

Tôi đạp chân lung tung: “Thẩm Khắc, anh c.h.ế.t tiệt… nhẹ một chút…”

Khi điện thoại đổ chuông, tôi cảm thấy như nghe thấy âm thanh của thiên đường.

Vừa nhấn nghe điện thoại của Thẩm Khắc, vừa bò lên đầu giường, “Điện thoại! Nghe, nghe điện thoại!” Cho tôi nghỉ một lát đi.

Giọng Bạch Tuyên vang lên từ đầu dây bên kia: “A Khắc, anh có thể đến Thiên Lạc đón em được không? Uống rư/ợu với mấy ông chủ, em không thể thoát thân được.”

“…” Mẹ nó, biết số lạ là của Bạch Tuyên, thà ở lại cùng Thẩm Khắc tìm tử cung sinh sản còn hơn.

Thẩm Khắc ôm lấy bắp chân tôi, kéo tôi trở lại, khàn giọng nói: “Xin lỗi Tiểu Tuyên, anh đang bận!”

“Bận gì?” Giọng nói như đùa giỡn, “Có chuyện gì quan trọng hơn em sao?”

Thẩm Khắc hôn lên sống lưng tôi, hờ hững đáp: “Ừm, có.”

Tôi được hôn sướng, hừ một tiếng không nặng không nhẹ.

Cố tình đấy.

Bạch Tuyên lập tức cảnh giác lên: “Bên cạnh anh có người?”

Thẩm Khắc không muốn nói nhiều: “Cúp máy đi.”

Bạch Tuyên im lặng một lát, cười thê lương: “A Khắc, thật ra anh vẫn còn trách em, đúng không? Miệng thì nói tha thứ, nhưng vẫn chưa quên được.”

“Chỉ là, anh có gi/ận em thế nào, cũng đừng lấy người khác ra để chọc tức em, được không?”

“Lúc trước là em có lỗi với anh, em đã biết sai rồi, em đã cố gắng hết sức để bù đắp. Nếu anh vẫn còn quan tâm đến em, thì đừng dùng những th/ủ đo/ạn trẻ con như vậy để kí/ch th/ích em.”

Thẩm Khắc trầm ngâm một lát, tay vô thức xoa nắn tuyến thể của tôi, “Bạch Tuyên, bạn trai tôi biết một bệ/nh viện t/âm th/ần khá tốt, cậu có cần địa chỉ không?”

Tôi: Hả?

11.

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ riêng đến kiểm tra sức khỏe cho tôi.

Thẩm Khắc xem xong báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi, nói: “Lúc vợ tôi mất, nặng một trăm năm mươi bảy cân (khoảng hơn 78kg).”

?

Không phải chứ!

Thẩm Khắc ném mấy tờ giấy đó xuống trước mặt tôi, cười lạnh: “Bây giờ chỉ còn một trăm hai thôi (hơn 60kg).”

Nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt như d.a.o găm: “Mất ba mươi bảy cân!” Cứ như đang chất vấn tôi, ba mươi bảy cân đó đi đâu rồi.

Tôi né tránh ánh mắt, lỡ lời nói: “Nắm tro tàn của vợ anh, tổng cộng cũng không đến ba mươi bảy cân đâu nhỉ…”

Thẩm Khắc: “Hừ.”

“…”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
38
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11