Lấy Danh Nghĩa Huynh Đệ

Chương 15

10/07/2025 18:58

Hiểu lầm được giải tỏa, tôi cũng chẳng còn hứng ra ngoài ki/ếm đồ ăn, lục lọi mì và trứng trong bếp rồi nấu luôn.

Vừa ăn tôi vừa càu nhàu với Hoắc Dịch:

“Ahy nghi ngờ em làm gì chứ? Em cô đ/ộc một mình, ai cũng gh/ét bỏ. Dù có thông tin thì cũng chẳng có người để cung cấp.”

“Hơn nữa, b/án thông tin của anh cho người khác để làm gì? Ôm ch/ặt đùi anh là đủ hưởng giàu sang rồi còn gì.”

Húp sùm sụp mỳ, tôi sung sướng quên hết mọi thứ.

No nê xong, tôi vỗ bàn tuyên bố với Hoắc Dịch:

“Yên tâm đi, sau này anh cho em chút canh thừa thịt cặn, em tuyệt đối không phản bội.”

Hoắc Dịch bất lực nhìn tôi rồi quay đi, như thể không đành nhìn thẳng.

“Đồ vô dụng.”

“Hê hê. Mà này, mỳ nhà anh ngon quá, em nấu thêm bát nữa được không?”

“Cứ nấu đi. Ăn bao nhiêu tùy.”

“Được rồi! Thế còn anh? Anh có ăn thêm không?”

“Tôi á?”

Hắn ngơ ngác nhìn tôi, như không hiểu tại sao tôi lại hỏi vậy.

“Ừ, tối nay anh ăn có mấy miếng. Đói bụng hoài sẽ đ/au dạ dày đấy.”

“Sao em biết anh bị dạ dày?”

Thật ra có bệ/nh thật à? Tôi vung tay khoa trương:

“Này nhé, mười ông tổng tài thì chín ốm - một thằng t/âm th/ần, tám thằng dạ dày, quy luật muôn đời.”

“Luật gì vậy? Có cơ sở khoa học không?”

“Không, toàn kinh nghiệm thôi. Em nấu thêm cho nhé? Anh ăn không hết thì em xử, được chứ?”

Không đợi hắn đồng ý, tôi liền nấu luôn hai suất. Mấy ngày đói dồn dập, ăn không ngừng được.

Hoắc Dịch đứng cạnh nhìn tôi lục lọi nguyên liệu khắp bếp bỏ vào nồi.

“Có ngon không đấy?”

“Chuẩn không cần chỉnh.”

Tôi tự tin thêm đồ vào nồi, thi thoảng khoe kỹ năng sinh tồn với Hoắc Dịch.

Con người Hoắc Dịch nhìn uy nghiêm đ/áng s/ợ, nhưng nói năng hành động như robot vậy.

Máy móc, khuôn phép, giống như đang chạy theo chương trình lập sẵn.

Mà cũng thú vị đấy chứ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
119.23 K
6 Julieta Chương 21
8 Gió Âm Quét Qua Chương 15
11 Thiên Thu Vạn Tái Chương 45

Mới cập nhật

Xem thêm