Không đợi bọn họ hai học sinh khác trong lớp học chờ được mà huy sức bản thân.
Một trong đó phấn để viết để viết.
Những thứ liên đến rất bị khác là.
Đáng tiếc anh ta rồi.
Người lại thì trên đấy tìm được hai miếng rác vô cùng diện mà nói quả thật rất bị chúng đi.
Nhưng anh ta cũng sai.
Khương Tử Ngọc suy một hồi lâu, đặt tay đồ vật trọng một lớp học. Cửa kính máy lạnh.
Rất đáng tiếc đều là phán sai.
Mà là chúng đặt hết hy vọng, sau khi suy rất lâu mới nhìn chằm chằm đồng hồ trên giảng đen.
Tất cả mọi đều cơ hội cùng, nhưng bút máy vẫn chưa tìm được.
...
Năm chúng hẹn mà cùng nhau hít thở sâu một hơi.
Thời gian lại mười cùng.
Trong tay mỗi đều lại cơ hội cùng.
Bồn hoa dãy cùng, thùng rác góc lớp, sách vở xếp chồng trên bàn, rơi trên giảng, tranh truyền hai tường, ghế dưới mông giáo viên, chổi cây lau rơi phía trước…
Thứ lại đâu năm loại, một khi tìm thì chính là bao giờ quay lại được.
Chúng ngừng sát vật phẩm đó, suy đặc tính “lơ là” mà nói.
Hiển nhiên tất cả vật phẩm đều được thâu tóm tầm nhìn chúng tôi, rốt cuộc là thứ gì dàng bị ta là nhất?
Nhìn thời gian dần trôi đi, khi lại năm cùng một anh chàng trong đó nhịn được lập tức sờ phía dưới ghế mà giáo viên vẫn luôn ngồi.
Sau đó thì ngột n/ổ.
Tất cả m/áu thịt đều văng lên trên giáo viên đọc giáo án, ông ta thay sắc vẫn vô cùng tự nhiên mà đọc.
Không biết khi nào giác tuyệt bao trùm hết tất cả chúng tôi.