Toàn thân Liễu Hoan đờ đẫn, nhỏ đến cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh vậy. Nỗi sợ tột khiến cô yếu ớt, toàn thân còn sức lực, đến chạy làm được.
Vào thời điểm quan trọng, Phi Phi nhảy đ/á mạnh Liễu Hoan, khiến Liễu Hoan lăn lộn đất lần mới dừng lại.
Còn tôi, đ/á d/ao thái khỏi Tống, nhanh chóng nhét lá bùa vàng miệng dì.
Trên ngừng xuất hiện luồng đen, giống thứ gì đó đang gắng thoát ra.
Tôi lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn lúc, cái phẳng lì của nhanh chóng ra, của đang th/ai mười tháng.
Không tốt.
Tôi vội lấy thanh ki/ếm gỗ gụ ra, vừa kịp lại thì cái căng phồng của n/ổ tung.
Những thứ đỏ n/ổ tung và rơi sợi dây treo thẳng cổ Liễu Hoan vừa mới dậy.
Từ tiếng hét phát bếp đến của n/ổ tung, tổng cộng diễn hoặc hai phút ngắn ngủi.
Tôi và Phi Phi nhìn nhau, Phi Phi chút bối rối: vừa gì vậy?”
Vẻ trầm ngâm “Là hung thần vẫn xem thường m/a q/uỷ Đến hung thần nhi có”
Có hung thần chắc hung thần mẫu.
...
Nơi x/á/c ch*t bình thường x/á/c của mẹ và trẻ em.
Một th/ai tháng ch*t khó để khi sinh con, x/á/c hai mạng.
Rất thể sẽ trở thành hung thần mẫu đứa bé ở tròn tháng, mắt được nhìn giới, nhưng lại ch*t bụng.
Đương nhiên, oán lên hủy diệt trời đất.
Tống Phi Phi há hốc mồm, sự đ/áng s/ợ của hung thần mẫu tử cô nghe qua rất nhiều lần rồi.
Đám Liễu Hoan ngác, đặc biệt Liễu Hoan, cô đất cách đờ đẫn, ngay sau đó liền gầm lên.
“Bọn thật sự dám gi*t người! ch/ôn th/uốc n/ổ Tống! đi/ên sao.”
Tống Phi Phi nhịn được nữa, túm lấy cổ áo Liễu Hoan, vỗ mồm hai cái.
“Tôi chịu đồ ng/u ngốc nhà cậu.”
“Bom nhà cậu thể khiến à, Bom cái gì, bom của đàn tạo sao.”
“Đó hung thần mẫu m/a. Mở mắt của cậu nhìn kỹ đi.”
Liễu Hoan của nhà giàu có, đương nhiên tự tin và kiêu ngạo.
Nhưng thường thì càng tự tin thì càng bướng bỉnh và thể chấp lời thích đồng tình.
Cô bị Phi Phi làm choáng váng, ngờ nghệch dưới đất biết đang nghĩ gì.
Lúc này, khác mới dần phản ứng lại, ngay sau đó, phòng vang lên từng đợt tiếng la hét.
Nếu ngoại lệ thì hai còn lại phòng bếp rồi.
Chớp mắt mất bốn người, chút tự trách.
Tôi đ/á/nh giá thấp ngay đầu, lẽ nên đuổi khỏi biệt thự này.
Vốn rằng phải đến thời điểm tà mới xuất hiện gây rắc rối, nhưng ngờ nó đến dự kiến.
Mùa hè nực, bây giờ mới nửa đêm, nắng đất vẫn chưa rút sau nắng đẹp, theo lý q/uỷ đó nên ngoài hành động này.