03.
Từ khi đưa cô nương đó về cung, Nguyên Lân đã sủng nàng tận trời, ban cho nàng rất nhiều đặc ân.
Chẳng hạn như không cần hành lễ, có thể tùy ý ra vào bất kỳ nơi nào trong cung điện.
Thế là hôm đó, khi ta đang tỉa cành hoa trong tiểu hoa viên của thái hậu thì bị nàng ấy bắt gặp.
Nàng cười tít mắt nhìn ta:
“Cô là Tiêu Miểu?”
Ta cúi đầu chào nàng ấy, gật gật đầu thể hiện câu trả lời.
“Trước kia ta từng nghe Nguyên Lân nhắc qua, hôm nay được gặp, quả nhiên diện mạo thật hè/n kém.”
Nàng tiến sá/t lại ta, thân hình đổ bóng trước mặt ta.
Ta nghe nàng nói mà im lặng, sự dạy dỗ của ta đã chỉ ta rằng phản ứng lại mới là ng/u dố/t, bèn dẫn Ngân Việt đang sắp phát đi/ê/n về phòng.
“Trốn có tác dụng gì? Vẫn là một ả đàn bà bị hủy hôn.”
Cô nương ấy vẫn cứ la hé/t ở bên ngoài.
Ngân Việt nghe mà tứ/c gi/ận muốn mở cửa ra ngoài đấu khẩu, nhưng ta đã ngăn cô nương ng/ốc nghếch này lại.
Cô ấy tứ/c gi/ận nói:
“Người ngăn ta làm gì, bệ hạ có sủng ái cô ta đến đâu thì người vẫn là quận chúa mà. Một tú nữ không danh phận sao có thể vô lễ như vậy.”
Trong thâm tâm ta biết rằng nàng ta đối xử với ta như vậy là do hôn ước của ta với Nguyên Lân trước đây.
Nhưng ta còn có thể làm gì với nàng ta đây? Nàng ta có thể làm như vậy nhất định là do Nguyên Lân dung túng, tại sao ta phải chuốc lấy rắc rối.
Từ khi biết Chu Ngọc có á/c ý với mình, ta chỉ suốt ngày ở trong cung của thái hoàng thái hậu. Ban ngày trồng hoa, đọc sách, đêm đến cùng thái hoàng thái hậu đọc kinh niệm Phật.
Thái hoàng thái hậu biết Chu Ngọc hống hách nên đã khuyên nhủ Nguyên Lân.
Nhưng Nguyên Lân lại không coi trọng:
“Nữ nhân của trẫm không cần sống trong mắt người khác, chỉ có thể khiến Nam Hà quận chúa chịu thiệt rồi.”
Cuộc sống thường ngày của ta vẫn bình lặng như trước kia, chỉ có điều số lần thái hoàng thái hậu nhắc đến Nguyên Lân trước mặt ta đã ít hơn rất nhiều.
Ấy mà Chu Ngọc cũng bị Nguyên Lân sắp xếp vào Thái học.
Nàng ta đi học thì điềm đạm, thanh nhã, sau giờ học lại dồn ta vào thượng uyển, dùng những lời lẽ á/c độ/c nhất để kh/inh miệt ta.
Nhưng mà nhiều lúc ta cũng thương tiếc nàng ta, tiếc nàng phải sống dựa vào tình yêu của một nam nhân.
Từ khi không có ai nói ta phải thích Nguyên Lân, ta càng kiểm điểm lại bản thân trước đây.
Việc học của ta không lâu sau đó đã hoàn thành, thái hoàng thái hậu thấy ta đã học thành, quyết định cho ta xuất cung sinh sống.
Khi thu dọn sách vở rời khỏi Thái học, ta chợt nhận ra rằng sau khi ta học ở đây mười mấy năm, vậy mà ta lại chẳng biết ai ngoại trừ Nguyên Lân và Chu Ngọc.
Thái hoàng thái hậu rất thương xót ta, ban tặng cho ta một đống châu báu quý hiếm, đủ để cả đời ta sống trong vinh hoa phú quý.
Một ngày trước khi ta xuất cung, bà ôm ta hồi lâu không nói một lời, thật ra ta không đành lòng rời xa bà, nhưng bà lại kiên quyết muốn ta rời khỏi nơi này.
“Hoàng thượng không còn là hoàng thượng trước đây, ai gia không nên tr/ói b/uộc con trong hoàng cung này nhiều năm như vậy, xuất cung rồi hãy đi ngắm nhìn đất trời rộng lớn đi.”
Đôi mắt bà rưng rưng, ta thấy rõ ràng được đôi mắt với dấu hiệu thăng trầm của cuộc đời trên khuôn mặt trang nghiêm ấy, liền d/ậ/p đầu liên tục.
04.
Ta chỉ dẫn theo một mình Ngân Việt xuất cung, khi xe ngựa đưa bọn ta đến Trấn Bắc Hầu phủ, trời đã tối.
Thái hoàng thái hậu luôn rất chu đáo, trong phủ đã được tu sửa như mới.
Đêm đó, ta nằm trong phòng, lần đầu tiên không thấy mùi đàn hương trong cung thái hậu, rất lâu ta không thể ngủ được. Mãi đến rạng sáng ta mới mơ hồ buồn ngủ, nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Ta có một giấc mơ dài, trong mơ cha mẹ và huynh ta vẫn chưa ch/*t.
Ta được chỉ hôn cho Nguyên Lân như thường, ta mặc một chiếc giá y đỏ rực, hắn nhìn thấy ta, khuôn mặt lạnh băng bỗng tan chảy, hắn dùng gậy vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trên mặt ta lên trong hạnh phúc.
Sau đó tỉnh mộng, ta lạc lõng thất vọng.
Ngân Việt thấy ta đã tỉnh liền mang đồ vệ sinh cá nhân đến.
Trước khi hoàn toàn tỉnh táo, ta đột nhiên có ý nghĩ muốn khiến bản thân mình hạnh phúc.
Vì thế ta nói với Ngân Việt:
“Chúng ta đi du ngoạn đi, nhìn ngắm mùa xuân của Giang Nam, ngắm tuyết của phương bắc.”
Ngân Việt vui vẻ gật đầu, hôm đó bọn ta dẫn theo một đám thị vệ xuất phát.
Một lần đi liền ba năm.
Ta và Ngân Việt che ô trong làn mưa bay bên hoa hạnh ở Giang Nam, ăn bánh hạt dẻ ngọt, nhìn người qua lại trên cầu, nước chảy êm ả dưới sông.
Đêm hè, cưỡi ngựa trên những thảo nguyên vô tận, sao bay trên trời, hương cỏ thoang thoảng xuyên qua chóp mũi.
Ngày thu, bọn ta tìm đến rừng phong, triền núi đến khắp mọi nơi đều phủ một màu đỏ ấm áp. Phu xe đ/ánh ngựa xuyên qua đường núi, ta và Ngân Việt ngồi trong xe uống trà.
Vào đông, bọn ta tùy ý đến nơi nào đó thuê một tiểu viện, tuyết lớn lã chã rơi, Ngân Việt đặt bếp đun rư/ợu, ta ngồi trong phòng đọc truyện.
Cuộc sống ngập tràn thư thả.
Ở Đại Lương, sinh thần lần thứ hai mươi là một ngày rất quan trọng trong cuộc đời nữ tử, chỉ đứng sau ngày kết hôn.
Ta vội vã hồi kinh, vừa đến kinh thành, m/a ma thân cận bên cạnh thái hoàng thái hậu lập tức thúc giục ta đi thử lễ phục, với sự xót xa.
Đêm trước yến tiệc, ta được thái hoàng thái hậu triệu tới.
Khi bà ấy nhìn thấy ta, đôi mắt hơi đục của bà lại trở nên trong trẻo, bà nắm lấy tay ta rồi ân cần nói:
“Miểu Miểu nhà chúng ta trông khác quá rồi.”
“Thái hoàng thái hậu nương nương cũng vậy ạ, hai năm xa cách, người trẻ lên nhiều lắm.”
Ta nép trong lòng bà nũng nịu, bà vui lắm, cười không khép nổi miệng.
“Vẫn là con dẻo miệng, không có con, ai gia ở trong cung rất cô đơn.”
Bà chạm mũi ta, ngữ khí đầy tiếc nuối.
Ta thấy trong tẩm điện rộng lớn chỉ có bà và Lan Nhược cô cô, trong lòng có chút đ/au xót, muốn ở lại cùng bà.
“Con không gả đi là được rồi, có thể ở bên nương nương cả đời này.”
Ta tựa vào vòng tay của bà, nhẹ giọng nói.
“Con bé ngốc này, con phải gả đi chứ, ngày mai đã thành niên rồi. Sao có thể ở mãi bên cạnh ai gia?”
Bà nói với giọng có chút u buồn.
Sau khi đi du ngoạn hai năm, quan điểm của ta về nhiều thứ đã thay đổi.
Ví dụ như sự “thích” của ta đối với Nguyên Lân, ví dụ như số phận ta sinh ra là một cô nhi của Trấn Bắc Hầu phủ.
Ta có thể đối mặt với bản thân mình trong quá khứ, cũng muốn vì điều đó mà thay đổi một chút.
“Ồ, vậy ai gia sẽ bị cha mẹ con tr/ách m/ó/c đấy. Đến lúc xuống gặp Diêm Vương rồi khó mà giải thích được.”
Thái hoàng thái hậu trìu mến xoa đầu ta.
“Không đâu, con tin cha mẹ đều thích con được hạnh phúc cả đời, ở bên nương nương, con rất vui!”
Ta nói với bà ấy.
“Tường hoàng cung cao, ra ngoài mới tốt, biết không Miểu Miểu?”
Ta nghe xong, như hiểu như không gật đầu, thái hoàng thái hậu bèn bảo Ngân Việt đưa ta về nghỉ ngơi.