Ta ngẩn ngơ nắm ch/ặt ngọc bội, bối rối vô cùng.
Nửa tờ giấy rơi xuống trước mặt, viết mấy chữ: "Tư tình như thế, thật phản nghịch luân thường, thân là vi sư, đáng hổ thẹn vô cùng."
Không ghi niên đại, chỉ vội vã ng/uệch ngoạc mấy chữ.
Ta bàng hoàng lẩm bẩm: "Một ngày làm sư, cả đời làm phụ? Xem mình như con của hắn?"
Ta siết ch/ặt ngọc bội trong tay, m/áu trong người sôi sục, chân tay nóng dần, tim đ/ập thình thịch.
Ngửa mặt lên trời, ta khẽ cười: "Đúng là đáo để..."
"Quỳnh Cư, ta đi/ên rồi mới tin lời ngươi nói."
Ngồi bệt trên nền nhà hỗn độn, tay nắm ch/ặt ngọc bội, ta chợt nhớ đến nụ hôn hắn in lên trán, rồi môi ta, cùng chuỗi sự kiện sau đó.
Hóa ra không phải do Miên Cốt Hương, mà là hắn không kìm được tình cảm?
Hắn yêu ta từ khi nào?
Đã biết ta mang huyết mạch đọa m/a, vẫn ra sức trấn áp, giấu giếm cho ta...
Ta đột nhiên không dám nghĩ tiếp.
Tâm trí ta mất kiểm soát: Phải chăng vì muốn dứt bỏ tình căn, nên hắn mới càng lạnh nhạt với ta?
Hắn có phải luôn biết ta ái m/ộ hắn?
Kết giới chợt rung động, hắn đã trở về.
Sợ hắn không thừa nhận, ta ngồi luôn trong phòng chờ hắn tìm tới.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa.
Quỳnh Cư hốt hoảng đẩy cửa, thấy cảnh tượng bừa bộn trong phòng, sắc mặt thoáng tái đi.
Tim đ/ập dồn dập, ta kìm nén cảm xúc, nhìn thẳng vào khuôn mặt k/inh h/oàng của hắn, khẳng định: "Quỳnh Cư, ngươi thích ta."