Mấy tiếp, đều chẳng thấy bóng dáng Phạm đâu.
Tiểu tì hắn ra xử lý việc, nhưng hỏi kỹ việc thì ấp a ấp úng.
Hắn tử điều tra chuyện tra xét đã lâu, mấy trước đột có mối...
Ta tìm không thấy Phạm nhưng chẳng ngồi không.
Thừa lúc rảnh rỗi vách núi đ/á tìm ki/ếm.
Nhưng lọi suốt hai vẫn dụng.
Đành phải quay về Tô phủ.
Xem ra sau quả thật như lời Diêm Vương nói, phải làm kẻ ngốc nghếch rồi.
Ba sau, Phạm trở về.
Hắn xách chiếc hòm gỗ, áo bào phủ bụi đường.
Ta vừa trông thấy liền lên:
"Công tử đi đâu về thế?"
Phạm thấy ta, khựng lại: nhỏ, đã giải xong."
Hắn lảng tránh ta, thẳng riêng. Ta nghe thấy tiếng hắn tiểu tì đun nước tắm rửa...
Đứng tại chỗ, như tượng đ/á.
Vừa rồi nhìn rõ một: gấu áo Phạm lấm tấm m/áu.
Đêm ấy, phủ đột vị khách không mời.
Tạ Triều mày ảm đạm, xô đẩy gia đinh, thẳng hướng sân Phạm xông tới.
Linh tính có sự, không kìm được thầm Diêm Vương.
"Mau nghe được bọn họ gì! C/ầu x/in ngài!"
Chớp mắt, thanh phòng vang rọt tai:
Tạ Triều nén giọng nhưng không giấu nổi động: "Trường Ninh vương băng hà, có phải tay do làm?"
Ta trợn tròn mắt.
Trường Ninh vương hoàng nhỏ nhất của Thánh tài đức háo sắc.
Nhưng dù sao hoàng thất...
Hắn ch*t rồi... Tạ Triều nghi ngờ Phạm ra tay.
Nén hỗn lo/ạn lòng, chăm chú lắng nghe.
Phạm thản đáp: "Tạ tướng vậy? làm có th/ủ đo/ạn ấy."
Tạ Triều "Ngươi có! Sao không?"
"Bọn thảo khấu Lạc Hà đó xét xử đã t/ự tập thể, luôn tìm tàn dư bọn chúng."
"Ta biết nghi ngờ cái ch*t của Sắt có uẩn khúc, biết bao luôn điều tra. Phải chăng đã tra ra mối quan Ninh vương?"
Phạm trầm mặc hồi lâu, cười một tiếng.
"Tạ tướng quân, giờ đã có gia phu nhân mang long th/ai. Biết nhiều quá chẳng ích gì."
"Cái ch*t của Sắt, có người đòi đạo. có ta, n/ợ nàng."
Lời như thú tội khiến Tạ Triều c/âm nín.
"Ngươi rồi..." Hắn dài: "Hắn vương gia."
"Cho dù hoàng gi*t."
"Im đi!"
Tạ Triều nghĩ, Phạm này quả thật đã lo/ạn rồi.