Người yêu cũ beta của sếp

Chương 7

01/07/2025 19:00

Câu nói thẳng thừng của Phó Diệu khiến tôi đỏ mặt.

Tối qua như mọi khi, tôi từ chối chuyện ấy của anh, không biết có phải vì nhịn lâu quá không, khi ôm tôi, thân thể anh mãi không chịu nằm yên.

Cuối cùng còn vô liêm sỉ mượn đùi tôi...

Gì chứ tổng giám đốc lạnh lùng, lúc đó chẳng khác gì kẻ trơ trẽn.

Đáng trách hơn, anh ta dám nói thẳng ra như vậy.

Đang âm thầm ch/ửi thầm thì tôi thấy tay Phó Diệu đã đặt lên eo, định kéo mấy mảnh vải trên người tôi xuống.

Tôi vội kéo ch/ặt thắt lưng quát: "Đồ l/ưu m/a/nh!"

"Giữa ban ngày anh làm gì thế!"

Phó Diệu lại nghiêm túc đáp: "Anh xem có trầy xước không."

"Không có! Không liên quan tối qua!"

Thấy Phó Diệu vẻ không tin, sợ thật sự bị l/ột quần, tôi vội viện cớ: "Em chỉ muốn ăn đồ lạnh, như kem chẳng hạn, không có nên em bực thôi."

"Kem không được, dạo này em hay kêu khó chịu bụng, không chịu đi khám, không ăn đồ lạnh đâu."

Nhìn ánh mắt quan tâm Phó Diệu dành cho tôi, lại nghĩ cảm xúc này sắp không còn thuộc về mình, tôi bỗng nổi m/áu nghịch ngợm.

Tôi bất mãn: "Đến cây kem anh cũng không cho em ăn, em còn trông mong gì ở anh nữa?"

Phó Diệu có lẽ bị câu nói của tôi chấn động, chỉ im lặng nhìn tôi.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần anh nổi gi/ận, nào ngờ sau phút lặng im, anh nói: "Anh bảo người đi m/ua."

Lần này đến lượt tôi sửng sốt.

Nhưng rõ ràng tôi định tiếp tục phá.

Tôi cố ý đảo mắt: "Nhờ người khác m/ua thì có gì hay, có gan thì tự anh đi m/ua đi."

"Em ăn ngoan, anh đi một lát."

Phó Diệu đặt đũa vào tay tôi rồi đứng dậy.

Tôi ngây người nhìn anh, quên mất phản ứng.

Sao anh đồng ý dễ dàng thế?

Một tổng giám đốc lạnh lùng đi m/ua kem?

Đang định ngăn Phó Diệu thì cửa văn phòng bất ngờ mở, Tần Thu ngơ ngác đứng đó, ánh mắt hoảng hốt như chú thỏ lạc nhà.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm