Hứa Hủ cứ thế ở lại bên cạnh tôi.
Tôi không cho phép anh tiếp tục đ/á/nh quyền anh nữa.
Hứa Hủ vô cùng bất mãn.
"Cậu dựa vào cái gì mà cấm tôi?"
"Mỗi lần đ/á/nh xong về là chỗ này đ/au chỗ kia nhức, chỗ nào cũng không cho đụng vào, ai mà vui nổi?"
"Cậu có biết chặn đường ki/ếm tiền của người khác giống như gi*t cha mẹ họ không?!"
"Thì sao?"
"Đồ ngốc!"
Hứa Hủ không nhịn được nữa liền ra tay với tôi.
Quả nhiên thủ pháp điêu luyện, tôi đỡ trọn một quả đ/ấm từ anh. Quản gia và người giúp việc nhìn mà kinh h/ồn bạt vía.
Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng bị ai đối xử như vậy.
Nhưng lạ thay, tôi lại chẳng thấy gi/ận dữ.
Đánh nhau qua lại, bỗng chốc lửa gần rơm bén.
Thế là tôi được ăn no nê từ sáng sớm, lúc rời khỏi giường, Hứa Hủ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy hung hãn: "Cái đồ chơi ấy của cậu đáng bị ch/ặt ra cho chó ăn!"
Tôi quay lại hỏi: "Làm thêm lần nữa không?"
Ánh mắt anh lập tức cúi xuống. Tôi cười toét miệng định rời đi, chợt nghe giọng Hứa Hủ vang lên nghẹn ngào:
"Cậu không thể không cho tôi ki/ếm tiền."
Hơi có chút tủi thân, lại mang theo bất lực.
Trong lòng tôi chợt gợn lên một làn sóng nhỏ.
Tôi thậm chí không kịp nhận ra đó là cảm xúc gì, nó đã vội tan biến.