Tôi được Chu Kỳ cõng về nhà, đặt xuống ghế sofa.
Có lẽ sợ tôi thấy chói mắt, nên hắn không bật đèn. Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào trán khiến người ta chỉ muốn thở dài. Tôi vô thức đuổi theo bàn tay ấy, cọ vào lòng bàn tay hắn.
Chu Kỳ khựng người: “Canh giải rư/ợu nấu xong rồi, tôi đi lấy.”
“Đừng đi.” Mắt mờ vì say, tôi vật lộn ngồi dậy nắm ch/ặt cà vạt hắn: “Chu Kỳ, dạo này anh có gì đó không ổn.”
Trong tầm mắt mơ hồ, gương mặt Chu Kỳ nhòe đi.
“Thiếu gia muốn nói cụ thể điều gì?”
Giọng hắn khàn đục, tựa tạp âm từ chiếc máy hát cũ kỹ trong xó tối.
Tôi vừa cố gắng điều tiết thị lực vừa lẩm bẩm: “Anh lúc nào cũng trêu chọc tôi, như thả diều vậy. Hứng lên thì gi/ật dây, chán rồi thì buông tay, mặc tôi bay lượn trên trời... Thật chẳng hiểu anh đang nghĩ gì.”
“Tôi chưa từng đùa giỡn với thiếu gia.”
“Hứ!!! Anh cũng không dám làm vậy!”
Tôi bực bội kéo cà vạt hắn xuống, dí sát lại gần: “Đồ ngốc chỉ biết c/ắt xén ngữ nghĩa! Tôi đang nói chuyện qu/an h/ệ chúng ta không còn thân thiết như trước, anh rốt cuộc có hiểu không?”
“Sau khi được thiếu gia chỉ điểm, giờ đã hiểu rồi.”
Rư/ợu có lẽ đã ngấm vào n/ão. Tôi thấy thần thái hắn dịu dàng hơn cả ánh trăng đêm nay.
Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối Chu Kỳ thật lòng cười với tôi như vậy. Khoảnh khắc này quý giá đến mức khiến lòng tôi bỗng dâng lên nỗi hoang mang. Tình cảm cuồn cuộn như bị bàn tay vô hình x/é nát, để lại nỗi đ/au âm ỉ kéo dài.
Sống bên nhau bao nhiêu năm, tôi chưa từng tưởng tượng viễn cảnh Chu Kỳ rời đi. Qu/an h/ệ chúng tôi trở nên kỳ quặc từ ba tháng trước, khi tôi thua trò Truth or Dare bị Giang Mục xúi tỏ tình với người liên lạc cuối cùng.
Đáng lẽ có thể từ chối, nhưng tôi lại như m/a xui q/uỷ khiến gọi cho Chu Kỳ. Bị từ chối phũ phàng, tôi gi/ận dữ bắt hắn viết giấy cam đoan: “Ai thích Yuri thì chính là chó con.”
Nhớ lại những hành động ngỗ nghịch trước đây, tôi buông hắn ra, tuyệt vọng che mặt. Quả thật quá trẻ con và ngang ngược, bị gh/ét bỏ cũng đáng đời. Nếu hắn không chịu nổi mà bỏ việc thì sao?
“Tôi không thích anh nữa, Chu Kỳ.” Cồn rư/ợu làm đầu óc nóng bừng, cũng cho tôi dũng khí đối mặt: “Vậy nên đừng gi/ận tôi nữa nhé.”
“Thiếu gia cho rằng tôi đang gi/ận?” Nụ cười vẫn còn trên môi hắn, nhưng giọng nói đã lạnh như băng giá phủ lên hoang mạc trong lòng tôi.
Tôi chủ động giảng hòa mà anh lại thái độ thế này à!