[Ngoại truyện]
Sau khi những tai mộc nhĩ hồng của tôi được nuôi trồng tốt, mẹ tôi đã giao cửa hàng lại cho tôi. Bà nói mình đã già rồi, không quyến rũ bằng tôi, sau này e rằng không thể nuôi trồng được mộc nhĩ hồng của riêng mình nữa.
Thực ra mẹ tôi đã lo xa rồi. Bà có tiền lại thích chơi, chính là kiểu phú bà mà những cô cậu trẻ tuổi hơn 20 thích nhất.
Hơn hẳn những gã chú hói đầu trung niên luôn nhìn chằm chằm tôi mà không biết tự lượng sức mình. Tôi thực sự không hiểu nổi, trước khi bắt chuyện với tôi, họ không nhìn xem mình có xứng đáng không sao?
Đương nhiên, những người trẻ tuổi b/án rẻ thân x/á/c vì tiền, tự nhiên cũng đang chọn lựa, cưỡi lừa tìm ngựa.
Mẹ tôi tổng cộng dẫn hai người trẻ tuổi vào cửa hàng, mùi trên người họ còn kinh t/ởm hơn cả Lâm Nghê. Và, trên người họ còn có mùi ngọt tanh quen thuộc.
Đây là những kẻ tàn đ/ộc đã nhuốm m/áu người.
Mẹ tôi khóa cửa lại, khẽ thở dài, "Bảo bối, mẹ thực sự mệt rồi."
Tôi vội vàng ra ngoài hít vài hơi không khí trong lành, "Hắn ta đã làm chuyện á/c gì?"
"Gi*t vợ lừa bảo hiểm."
Mẹ tôi vuốt bộ móng tay vừa làm, trên mặt hiện lên vẻ mơ hồ hiếm thấy, "Bảo bối, con nói cửa hàng của chúng ta sẽ tiếp tục hoạt động mãi mãi chứ?"
"Đương nhiên rồi."
"Chỉ cần trên đời này những cọc gỗ mục nát vẫn còn, mộc nhĩ hồng của nhà chúng ta sẽ không biến mất."