Lưng ướt mồ hôi lạnh.
Giữa đêm khuya vắng... lại tiếng chọc tiết lợn thế này?
"Mẹ ơi..."
Con trai mình tỉnh dụi đôi mắt ngái ngủ.
"Con nghe tiếng bố khóc... kiểu tiểu bị đạp đuôi ấy..."
"Suỵt, con đừng sợ."
Tôi gắng gượng bình tĩnh, lấy tay bịt tai con nhưng ra ngón tay mình run không kiểm soát.
"Mẹ ra nhé, con ngoan ở yên đây đừng động đậy, được không?"
Tôi hôn lạnh ngắt của con.
"Dù chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài nhé."
Cậu bé gật đầu ngoan ngoãn, ôm chú biển Patrick trên giường.
Tôi bước xuống giường.
Khép cánh cửa bé.
Chưa kịp đến ngủ chính, tràng cửa gấp gáp vang lên.
Tôi xoa lưng mở cửa.
Hai vệ mặc đồng phục quản lý tòa đứng ngoài, phía vài hàng xóm bị đ/á/nh thức.
"Chị ạ, chúng được nhiều báo về việc chị tiếng hét lúc đêm."
Mấy hàng xóm xì xào:
"Làm gì mà ỏi thế? mai còn đi làm, 2h sáng rồi!"
"Con khóc thét đây, làm ơn chút đi!"
Tôi há hốc miệng mà không biết giải thích sao.
Bởi chính cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc ấy.
Một tiếng rú thất vang từ ngủ chính.
Khiến tất cả lùi.
Tôi úng: "Hay... mọi cùng xem..."
Cánh cửa mở ra.
Cảnh tượng trước mắt tim vỡ vụn...
Chồng và em trai không mảnh thân trên giường.
Họ nhau hình với bóng, liên hồi.
Nhìn kỹ lại...
Một chiếc cán màu đen ló ra từ phía lưng Minh Lượng.
Đó chính cây roj điện chống cư/ớp đã thất lạc của tôi!
Cắm quá sâu.
Phần kim loại đã chìm hẳn thịt.
Đến nút khẩn cấp cũng gần biến mất.
Khóe miệng anh trào bọt trắng vì điện gi/ật.
Trần Vĩnh vẻ đỡ hơn.
Nhưng mặt cũng mét, ôm Minh Lượng liên hồi.
Đám đứng lẽ chưa từng cảnh tượng "đậm hơn, lập tức giơ điện thoại lịa.
Tiếng xì xào nổi lên:
"Trời giờ chơi trò gì mà dị thế này? Đây kiểu SM mới à?"
"Cái gì thọc đấy? Sao còn điện được nhỉ?"
"Tôi họ, nếu cô vợ chắc đi dây thắt cổ quá..."
"Suỵt... nói nhỏ thôi, nghe đấy..."
"..."
Mắt tối sầm.
Hình ảnh kinh t/ởm ấy phóng to tầm mắt...
Họ!
Sao họ thể đối xử với vậy?
Đôi chân bủn cả đổ gục xuống.
May sao, vệ tòa kịp thời đỡ lấy vai tôi.
Anh thương cảm: "Chị ơi... nên gọi cấp c/ứu trước đi... anh trông không ổn lắm rồi..."
Đúng vậy!
Phải c/ứu đã!
Dù thế họ cũng thân của tôi!
Nghĩ vậy, liền chộp lấy cây bóng chày góc và xông tới.