Tôi đi làm xét nghiệm độ thích hợp.

Có lẽ ông trời đứng về phía tôi.

1 tuần sau, kết quả cho thấy độ thích hợp bằng không.

Mẹ tôi và cha dượng ngồi lê trên hành lang bệ/nh viện, mặt mày ủ rũ như nhà có tang.

Điều này có nghĩa là họ phải tiếp tục xếp hàng chờ ng/uồn thận khác, hoặc phải sinh thêm đứa nữa ở cái tuổi gần 50.

Tôi bình thản nhìn khuôn mặt đ/au khổ của họ cùng đứa em trai.

Nó mặt mày tái nhợt, thân hình tiều tụy, ánh mắt vẫn đầy h/ận th/ù hướng về tôi.

Tôi nhe răng cười nhạt với nó.

Người tóc bạc tiễn đứa con yểu mệnh tóc đen, chẳng phải là quả báo sao?

"Đồ đạc trong nhà tôi không lấy gì cả, vứt hết đi."

"Từ nay về sau đừng tìm tôi nữa, tôi sẽ tìm cách chuyển hộ khẩu."

Tôi quay lưng bỏ đi.

Châu Bách Xuyên liếc nhìn họ với ánh mắt tối sầm, rồi đuổi theo tôi.

Biến cố xảy ra ngay lúc ấy.

Đứa em trai đột nhiên từ giường bệ/nh lao về phía tôi.

"Đều tại mày!”

"Đồ xui xẻo! Mày hại tao!"

Lúc đó tôi đang đứng cạnh đầu cầu thang, cách nó không xa.

Cú tấn công bất ngờ khiến tôi không kịp tránh, chỉ cảm thấy có một lực đẩy đ/ộc á/c đẩy tôi thẳng xuống bậc thang.

Nhưng trong khoảnh khắc mất thăng bằng, có người đã ôm ch/ặt tôi vào lòng.

Giữa tiếng hét kinh ngạc của mẹ tôi và cha dượng, tôi dừng lăn.

Hoảng hốt ngẩng đầu, tôi thấy Châu Bách Xuyên đang nhăn mặt nằm dưới người tôi, dòng m/áu đỏ tươi chảy ra từ vết thương trên đầu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm