Tôi muốn giải thích: “Không phải đâu, tôi…”

Tôi sốt ruột muốn đưa lại bức thư cho cậu ấy, nhưng đúng vào khoảnh khắc cậu ấy đưa tay ra, bức thư tỏ tình lại rơi gọn vào… thùng rác.

Tôi sững người, đứng đó nhìn thùng rác.

Thì ra… Vu Niên gh/ét tôi đến vậy sao?

Có người đi ngang qua, khẽ nhếch môi đầy kh/inh thường:

“Vu Niên chắc chắn là trai thẳng. Cậu tỏ tình nhầm người rồi, anh bạn à.”

Từ đó trở đi, tôi luôn tránh mặt Vu Niên suốt những ngày còn lại ở trường. Cũng không còn gặp lại cậu ấy lần nào nữa.

Tôi không ngờ, lên đại học rồi… người đầu tiên tôi gặp trong phòng ký túc xá, lại là Vu Niên.

Hôm gặp mặt tân sinh viên, tim tôi cứ như đ/á/nh trống trong lồng ng/ực, chỉ sợ cậu ấy sẽ nhận ra tôi là ai.

May thay, cậu ấy vẫn bình thản, nét mặt không chút gợn sóng.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy may mắn. Có lẽ, lúc đó cậu ấy chưa đọc hết bức thư, có lẽ... cậu ấy cũng chẳng nhớ tên tôi.

Nếu vậy thì… tôi vẫn có thể làm bạn với cậu ấy.

——————

Game tôi đang chơi có nhiệm vụ chính là truy tìm kho báu.

“Niên Nhỏ” – phiên bản thu nhỏ của Vu Niên, với đôi chân ngắn tũn, đang chạy vòng quanh bản đồ theo thao tác của tôi, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng thở dốc đầy trẻ con.

Ngay cả giọng nói cũng mềm mại, non nớt đến mức khiến tim tôi muốn tan chảy.

Tôi không nhịn được, vỗ nhẹ vào đầu Niên Nhỏ.

Ngay lập tức, trong game, Niên Nhỏ — đang mải miết chạy — bỗng ngồi phịch xuống bãi cỏ, hai tay chống hông, má phồng lên, tức gi/ận nói:

“Em chạy… sắp không nổi nữa rồi đó nha~”

Thấy cậu ấy đáng yêu quá mức, tôi lại không nhịn được mà vỗ thêm vài cái nữa.

Không ngờ lại vô tình kích hoạt đoạn thoại ẩn của game:

“Chủ nhân tha cho em đi mà~ Em mệt quá, chạy không nổi nữa rồi~”

“Cho em nghỉ xíu, nghỉ xíu thôi~”

Tôi càng lúc càng chìm đắm trong giọng nói mềm như bông ấy, cứ như có thể tan ra giữa từng chữ ngọt ngào, non nớt ấy vậy.

Vu Niên ngoài đời thì lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh tanh, không mấy biểu cảm, như thể chẳng điều gì trên đời có thể khiến cậu ấy lay động.

Thậm chí phần lớn thời gian, tôi còn chẳng trông thấy cậu ấy đâu.

Có lẽ… Vu Niên đã quên mất mặt tôi trông ra sao rồi.

Chứ đừng nói đến chuyện sẽ làm nũng với tôi, như cái cách mà "Niên Nhỏ" trong game hay làm

Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã rưng rưng nước mắt… rồi móc ví nạp luôn 888 tệ, m/ua tặng “Niên Nhỏ” một bộ Cat Girl phiên bản lễ hội, combo đủ thứ từ tai mèo đến tất ren.

Điều duy nhất khiến tôi không hài lòng ở trò chơi này… là “Niên Nhỏ” nghỉ ngơi quá nhiều!

Tổng thời gian tôi có thể trêu chọc và làm nhiệm vụ cùng cậu ấy mỗi ngày chưa tới hai tiếng.

Hết thời gian đó, cậu ấy sẽ mặc kệ tôi, chạy thẳng về chiếc ổ nhỏ của mình nghỉ ngơi, hoàn toàn không phản hồi bất kỳ thao tác nào nữa.

Vừa mới giúp “Niên Nhỏ” thay xong bộ váy nữ xinh đẹp, thoa chút son môi, còn chưa kịp ngắm kĩ thì... cậu ấy đã chạy vèo vào căn biệt thự lộng lẫy của mình để đi ngủ!

Tôi lặng lẽ nhìn căn phòng trong game — nơi tôi đã cẩn thận bày biện từng món đồ nhỏ xinh, biến nó thành một phòng tân hôn lộng lẫy.

Sau cùng, tôi còn dịu dàng đắp chăn cho “Niên Nhỏ”, rồi mới miễn cưỡng chuẩn bị thoát khỏi trò chơi.

Ngay khoảnh khắc ấy, từ cửa vọng vào tiếng tra chìa khóa.

Tim tôi như khựng lại một nhịp, sau đó bắt đầu đ/ập lo/ạn không kiểm soát.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm