Khi trở về ngôi đỏ làng, trời đã tối đen như mực.
Chiếc đèn huỳnh quang trên trần nhấp nháy liên hồi, ánh sáng mờ ảo và tái nhợt. Trong góc phòng chất mấy bó rơm, giữa kê chiếc bàn vuông, trên bàn đặt đĩa hấp, ấm nước, hiếm hoi hơn có thêm hai món ăn nhỏ.
Thấy chúng bước vào, đóng sập tay về rơm:
"Ăn ăn xong ngủ luôn đây."
Làm việc cả người đều đã kiệt sức. Đạt Ca xông trước, chộp lấy hấp ăn ngấu nghiến, nhóm người già cũng lục tục theo Chỉ có và Giang Hạo đứng mép, dãi chảy ròng.
Lão nhìn chúng đầy nghi hoặc: "Hai người sao ăn?"
Giang Hạo lắc đầu: "Tôi đói."
Vừa lời, hắn phát ra tiếng kêu òng dài.
Tôi vung tay: "Thôi nào, giả bộ cái Bánh hấp này có vấn đề, chúng ăn!"
Lão sửng bỗng ngửa cười hả:
"Ha ha! Quả nhiên đại sư Kiều! Tôi biết lừa được cô. phát hiện quá rồi!"
Nói xong, hắn tay vài cái. Theo tiếng tay, Đạt Ca và nhóm người già ăn xong ôm họng, trợn trắng mắt đảo ngã xuống đất. Cửa phòng bị đẩy mở, nhóm đàn vận chỉnh d/ao gậy xông vào.
"Đại sư giao nộp cuốn «Thanh Kinh» ra, có để sống."
Tim thịch. «Thanh Kinh» do Hoàng Thạch Công cuối thời Tần truyền lại, bộ phong thủy kinh thư tiên được ghi chép bằng văn tự lịch sử Trung Quốc. Bản lưu truyền hiện hơn 400 chữ, nhưng rất ít người biết rằng nguyên bản thật sự có hơn 4.000 chữ, vẫn được gia Kiều chúng nắm giữ.
"Loại vật như vậy, đã nộp từ lâu. Các người đến bảo tàng mà đòi đi!"
Thấy cứng chịu khuất phục, nổi gi/ận, phẩy tay ra hiệu. Đám đàn vung d/ao gậy định xông tới.
Tôi vội núp sau lưng Giang Hạo Ngôn, rướn hét lớn: "Đóng cửa! Thả chó!"
Giang Hạo "Hả?"
Vừa lời, ngoài cửa đột nhiên vang thứ âm thanh chói tai, như có dùng móng tay cào mạnh ván nghe mà rợn tóc gáy.
Từ khe luồng khí âm lùa kèm theo mùi hôi thối nồng nặc. đứng cạnh cửa nữa ra.
"Đ.mẹ! ngoài đó?"