Bỗng Dưng Trúng Số... Cũng Khổ

Chương 9

03/12/2024 10:42

9.

Chuyện phát sở Lệ, không rõ tình hình.

Lúc nấp góc sợ hãi lại như chim cút.

Hoắc đứng trước mặt tôi, m/ắng trận thân.

“Cô to gan thật là nơi nào không dám vào hả?” Hoắc dùng tay túm tóc tôi: nay như không có xem bây giờ thế nào rồi hả?”

Tôi đầu, lí nhí nói: phải có sao?”

Hoắc nghe không rõ: “Cô cái gì?”

Tôi chậm chạp lên vào ấy: “Tôi nói, không phải có sao?”

Tôi lại đùa tí tửng: “Cảm ơn Hoắc.”

“Ở cùng chỗ với thật sự cảm thấy vô cùng an toàn.”

Hoắc nhiên, ấy cố ép xuống khóe miệng muốn cong lên mình, khẽ “Còn à?”

Anh ấy không biết, câu hoàn toàn xuất phát từ nội tâm tôi.

Hiện tại vẫn nhớ nhung cảm ấy ấp.

Hừ, thật sự muốn sờ thêm nữa.

Nhưng vọng thất bại.

Hoắc nhận điện vội vàng bỏ đi.

Lúc đi lại câu: “Hội sở Lệ xảy chuyện, nhà ngoan về.”

Tôi không sở Lệ đã xảy chuyện gì.

Dù sao cũng xảy chuyện.

Lúc đi ngoài rác.

Tôi bị ta chụp bao tải đi.

Trong xe lắc lư hơi choáng váng.

Tôi không thấy tình huống xung quanh là gì chỉ có thể dựa vào thanh phân biệt.

Ừm, có đang ăn ăn vặt.

Còn có đang đ/á/nh game.

Còn có mấy đang đ/á/nh bài.

Ch*t ti/ệt!

Không ai tôn trọng cả.

Tôi đang ngợi xe dừng lại, vì quán tính toàn bộ cơ thể hơi nghiêng phía trước, sau đ/ập xuống đất.

“A…”

Trong xe ngay yên tĩnh.

Cửa xe bị kéo ra, có giọng đàn thấp vang lên: “Bắt rồi à?”

“Đưa vào đi, chủ muốn gặp ta.”

Người vừa dứt lời bị ai khiêng lên.

Đại khái là đi khoảng 10 phút nơi.

Bao tải trùm trên lấy xuống, ánh sáng chói nhất không mở được.

Cảnh vật xung quanh rất lạ lẫm, giống như nhà máy bị bỏ hoang.

“Cô chính là Lâm Chi?”

Tôi híp phía phát thanh.

Một đàn m/ập lùn đang ngồi trên ghế đầy đ/á/nh giá.

Dáng dấp ta… Quá x/ấu miêu tả.

Miễn cưỡng xem là đi.

Tôi không cũng thân phận ta là ai.

Một gian trước ta là đối thủ Hà Mộc Lạc Đà.

Dù sao sách đã miêu tả ta như thế mà.

Bây giờ thấy gương mặt lòng có cảm hơi tội lỗi.

quá qua rồi.

Nhưng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là không phải gian Lạc Đà đang ngồi tù sao?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Ký Sự Vượt Biển

Chương 5
Năm thứ mười hai sau khi kết hôn, chồng tôi đưa tôi ra nước ngoài du lịch, đến Guinea Xích Đạo, một quốc gia nhỏ ven biển ở châu Phi. Rừng mưa nối tiếp bãi cát, rồi lại hòa vào biển cả mênh mông không thấy bờ. Một nơi có phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp nhưng lại cực kỳ hẻo lánh. Trước chuyến đi, tôi không ngờ rằng chính hai chữ "hẻo lánh" này mới là thứ chồng tôi nhắm đến. Lúc tờ mờ sáng, chúng tôi ra khơi trên chiếc thuyền máy buồm do một người dân địa phương lái. Khi bờ biển dần khuất khỏi tầm mắt, bốn bề chỉ còn biển nước mênh mông, anh ấy ngồi bên mạn thuyền vẫy tay gọi tôi: "Lại đây xem, có sứa kìa". Tôi đờ đẫn nhìn anh, rồi lại cúi xuống dòng tin nhắn trên điện thoại. Giữa trời đất bao la, sóng biển cuộn trào dữ dội, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch: thình... thình... thình... Dòng chữ trên màn hình điện thoại viết: ĐỪNG RA BIỂN. CHỒNG CÔ MUỐN GIẾT CÔ.
Hiện đại
Sảng Văn
Tình cảm
0
cai thuốc lá Chương 7