Giang Ngôn thoát khỏi lũ chân Uy, lao về phía hố rắn.

"Kiều Mặc Vũ, nắm tôi!"

Hắn nửa thân bám mép vươn về phía ôm tấm da rắn, r/un r/ẩy bò về hướng đó.

Con rắn lồ xong Uy, đầu khiến nửa thân dưới rơi tõm xuống hố. Trong tích cả hố rắn dậy. Tất cả rắn bò lo/ạn xạ, nhau x/é x/á/c ch*t. lê từng theo da rắn, sắp tới mép hố quái vật lồ ngừng nhai, ngoảnh đầu tôi.

Trong bóng tối, đôi hình hạt táo to lồng đèn phát ánh xanh lè. r/un r/ẩy rút tấm bài gỗ bị sét đ/á/nh:

"Đại ca rắn à, chỗ này tối quá, thắp đèn cho ngài nhé?"

Vừa dứt lời, giơ lênh bài. Một phóng ra đ/á/nh trúng Con quái vật ngửa cổ rú lên thảm thiết, luồng khí phả mặt. được mép Giang Ngôn túm kéo lên mặt đất, hai ôm nhau lăn vài vòng.

"Chạy mau!"

Chúng đứng phắt dậy, nắm bỏ chạy mạng. Trong điện, chỉ khu vực dưới vòm tròn có ánh sáng. lao nơi tối đen mất hướng. Sau rắn ăn thịt người, phía trước là điện âm đầy nguy hiểm. dẫm phải vài rắn lúc cảm giác kinh dị vô cùng.

Chạy không biết bao lâu, chân nặng đeo dần chậm Giang Ngôn cũng dừng lại. đứa đứng nắm giữa bóng tối, im lặng hồi lâu.

"Kiều Mặc Vũ... ta có ch*t ở đây không?"

Giọng Giang Ngôn trầm khàn vang lên. đầu quả quyết:

"Yên tâm đi. Anh có thể, tuyệt đối không."

"Tôi tự xem mệnh rồi. Ngũ hành đầy đủ, Lộc Tinh vượng. Ít nhất đến 99."

Giang Ngôn sững giây, bật cười khẽ:

"Kiều Mặc Vũ, cô đúng là..."

Tiếng cười nhẹ bật ra rồi vụt tắt. ôm chầm tôi.

"...có một đáng yêu."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm