Khi tôi lại lần nữa thì đang nằm trên giường.
Bố và mẹ cạnh.
Thấy tôi mở mắt, họ thở phào nhẹ "Tốt quá rồi, Tiểu Lạc, rồi!"
Tôi bật dậy ngơ ngác.
"Hai về ạ?"
Mẹ mỉm đưa tay trán tôi:
"Ừ, bà nội cao, mẹ với bố vội về đấy."
"Con... ư?"
"Con bỗng dưng hơn 40 ngủ li bì ngày đêm, làm cả nhà hú vía đấy."
"Khoan đã... Bà nội, bà nội còn sống ư?!" hốt hoảng nắm ch/ặt tay mẹ.
Mẹ nghi ngờ liếc nhìn tôi, lẩm bẩm: "Con bé này đến sảng chăng?"
Ngay lúc ấy, bà nội bước phòng với giọng cáu kỉnh:
"Bà còn chưa ch*t, vội trù ẻo bà hả?"
Không sai.
Vẫn là người bà thuộc tôi.
Bà không ch*t.
Bà vẫn sống!
Niềm vui khôn xiết khiến tôi nghẹn ngào.
Bố vội vỗ thế Tiểu Lạc? Ai n/ạt à?"
Tôi lắc đầu lia lịa.
Thật tốt quá.
Mọi người đều ở đây.
Có cả chỉ là một á/c mộng mà thôi.
Tôi kể lại tỉ mỉ trải nghiệm trong mê.
Ánh mắt mẹ chớp nhoáng, bà bật cười hả:
"Tiểu Lạc, giấc đúng là đ/áng s/ợ thật. ăn cơm con."