41
[....... Ngươi không!]
[Tên ngốc nhỏ lờ mờ,] nghịch thanh mình, [Bây nhận điều đó phải quá muộn rồi sao?]
[Chẳng trách... chẳng trách phương pháp giáo dục hoàn toàn khác với trưởng lão khác! trách mộng mà thấy lại như vậy, trách suy và tư khác với trách nguyện ý đi theo kịch trong dòng chảy mà cho ngươi.]
[Này, vậy sai rồi,] mày, [Kịch nhảm nhí mà này, cho dù phải cũng phải chê hai lượt đó.]
[...]
42
Thế này [thế tiểu thuyết].
Thế này hình tạo và tạo khác nhau xây dựng cốt khác nhau.
Thế thể khởi lại.
Và ta, đây, vô tình tạo cốt ba.
[...Thế này thật 'giả' chẳng ngươi, biết buồn sao? Tiếc thay vừa nãy còn trăn trở thật nhiều câu sao để an ủi nữa.]
[Giả dối sao? Ta mỉm cười. [Làm thế x/á/c dối và thật? thật giả, giả thật thật. lại từng thực thấu nó? Ngươi thế này giả, thì nơi từng ở thế đó nhất thật sao?]
[Ta chỉ biết rằng cuộc thực, gì trải qua cũng thực. Bởi vì theo trái tim mình và chưa khuất trước cái gọi vận mệnh.]
[Vận mệnh ta, vận mệnh nàng ta, vận mệnh bọn còn bị kiểm soát "thiên mệnh" tạo và thế bắt lại nữa. Ta trả lời khoát: [Bởi vì ở đây và đi theo bất kỳ con đường sẵn khác. Ta đi đến thật mình và dẫn mọi đến với thật họ.
[Cho nên từ nay về sau vận mệnh, đều thật.]
Ta ném thanh mà từ lâu và nó vào màn hình [Kết cục ba].
Tiếng kính vỡ vang vọng rất lâu trong khí.
Ta nhắm lại.
43
Khi tỉnh lần nữa, nằm trên bãi cỏ đầy hoa.
Có đệ tử lo lắng quanh ta.
Khi thấy tỉnh lại, bắt khóc lớn.
Có một cảm giác sót sau một thảm họa.