Trò chơi kinh dị đổ bộ.

Tôi trước khi tiến vào trò chơi: bố không thương mẹ không yêu, ngày ngày ăn củ cải với cải trắng, có chuyện hay không đều chịu đ/á/nh, trầm cảm cấp trung vẫn phải dậy sớm nấu cơm cho người nhà.

Tôi sau khi tiến vào trò chơi.

Lạnh, q/uỷ búa tặng tôi áo bông dày.

Đói, q/uỷ ch*t đuối làm đầu bếp cho tôi.

Chán nản, q/uỷ tóc dài làm búp bê cho tôi tết tóc...

Người chơi kinh ngạc: "Chúng ta thật sự chơi chung một trò chơi sao?"

---

"Chào mừng tiến vào phó bản chung cư linh dị."

"Nhiệm vụ: Sống sót một tuần trong chung cư."

"Số người trong phó bản: 3."

"Cấp độ khó: S."

"Chúc mọi người chơi ch*t sớm siêu sinh sớm, hi hi."

Theo âm thanh hệ thống ngập tràn á/c ý kết thúc, màn đêm bao phủ trước mắt tôi cuối cùng cũng tản ra.

Đây là một hành lang, mặt đất trải tấm thảm dày, tấm thảm loang lổ nhiều màu, có mấy chỗ đỏ sẫm vô cùng bắt mắt, dường như là vết m/áu.

Bây giờ là ban ngày, ánh nắng rọi vào, trông tổng thể không khác gì với chung cư bình thường.

Thậm chí, còn đẹp hơn nhiều gian phòng nhỏ cũ nát nơi tôi ở kia.

"Đệt! Chung cư á/c linh! Sao mình bị phân đến phó bản này, toi rồi, lần này ch*t chắc rồi!"

Một người chơi bên cạnh đột nhiên suy sụp khóc rống, một người khác cũng mặt mày trắng bệch, dựa vào tường cứng ngắc trượt xuống.

"Thả tôi ra! Hu hu hu, tôi không muốn ch*t!"

Ở nơi tôi không nhìn thấy, bình luận màn hình bay rợp trời:

"Phó bản cấp địa ngục x/á/c suất t/ử vo/ng 100%, vận may của mấy người này biết gánh thật."

"Ha ha ha ha, còn chưa bắt đầu đã có hai người bị dọa mất vía rồi, cùi bắp như này, mau mau t/ự s*t đến sống kiếp sau đi."

"Tôi cược đám người này không sống qua được một ngày."

"Một ngày? Nửa ngày cũng không nổi ấy chứ. Giá trị đói khát của bọn họ sắp đạt đỉnh, hệ thống sắp sửa giao nhiệm vụ đến nhà hàng xóm ăn trực, bất kể tìm nhà nào cũng đều là đường ch*t thôi."

Tất cả mọi người đều cho rằng chúng tôi ch*t chắc không có nghi ngờ.

Bên tai vang lên giọng nói máy móc của hệ thống: "Nếu không muốn đói ch*t, xin hãy tìm hàng xóm "thân thiện" của bạn xin chút đồ ăn nhé."

Cảm giác đói khát dữ dội truyền tới.

Hai người chơi kia bắt đầu đ/au khổ kêu la, tôi chỉ nhè nhẹ xoa bụng, lông mày cũng không thèm nhăn.

Từ nhỏ đến lớn, số lần tôi chịu đói nhiều lắm rồi.

Thi cử không được 100 điểm, không được ăn cơm.

Cãi một câu, không được ăn cơm.

Em trai cư/ớp đồ của tôi tôi không nhường cho nó, không được ăn cơm.

Đói khát? Tôi đã quen từ lâu rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn trai nhờ anh trai yêu tôi, rồi hối hận

Chương 15
Vào năm thứ 3 khi tôi và Đoạn Lãng ở bên nhau, tôi tình cờ nghe được một người bạn của anh ấy hỏi: "A Lãng, cậu bảo anh trai đóng giả cậu, rồi hẹn hò và hôn bé bạn trai nhỏ của cậu, cậu ta thật sự sẽ không phát hiện ra sao?" Đoạn Lãng nhả ra một làn khói thuốc, chẳng để tâm: "Hai anh em tôi giống nhau như đúc, đầu óc Trình Nhiên lại đơn giản, sẽ không phát hiện ra đâu." "Hơn nữa, anh tôi cực kỳ kỳ thị đồng tính, lại biết tôi không chơi đồ cũ, nên anh ấy sẽ không thật sự ngủ với cậu ta." Tôi cúi mắt, giả vờ như không biết gì. Hóa ra 3 năm nay, người hẹn hò, nắm tay, hôn tôi, đều là anh trai của Đoạn Lãng. Người siết eo tôi và bảo tôi gọi "ông xã" cũng là anh ấy.
1.19 K
2 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
4 Thần Dược Chương 15
12 Thi Nữ Ngàn Năm Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm