Chàng trai đó là Hà Hiên.
Cậu ta rất bướng bỉnh, phải trông mà cả đêm không ngủ.
Nhưng vừa khỏi ốm dậy, ta đã cau với gia, nghiến nói: "Trần Liệt, tôi không thích anh. giúp tôi, tôi rất kích. Tôi sẽ trả cho anh, nhưng ngoài tôi không cho được thứ gì khác."
Tôi không hiểu nổi.
Sao kẻ mắc n/ợ thể váo đến thế?
Thiếu không tức lấy cho ta cháo: "Ăn trước đi."
Gã họ Hà không ăn, quay lên lầu.
Thiếu vẫy tay "A Địch, ngồi xuống ăn đi."
Mắt tôi sáng rực, hớn hở ngồi xuống ăn cháo.
Cháo kem nấm, tuyệt.
Uống hết bát, tôi thèm thuồng nhìn nồi cháo.
Thiếu đẩy nồi cháo về phía "Ăn đi."
Thiếu tốt quá!
Tôi ăn sạch sẽ, ngẩng thấy chống cằm nhìn tôi hỏi: "Ngon không?"
Tôi gật đầu.
Thiếu nói: "Tôi ăn tí nào đấy."
Tôi nhìn chiếc nồi trống rỗng.
Làm sao giờ?
Không chừa cho chút nào.
Thiếu vẫy tay đây."
Tôi đứng dậy bước đến.
Thiếu nắm cổ áo kéo tôi xuống, ánh dán vào "Cho tôi nếm thử."
Lưỡi ấy liếm qua kẽ tôi.
Tôi nghĩ, tham ăn quá.
Lần sau nhất định phải chừa cho một ít.