5
Trên đường hoàng cung, cảm trên đống kim.
Tỷ cần cẩn thì ai sẽ phát hiện ra, hơn nữa mấy tháng nay xuyên điện quen thuộc học được trọn vẹn tính cách sẽ có vấn đề lớn.
Ta lo lắng nằm trên giường trằn trọc mãi ngủ được.
Chỉ hửng sáng, có buồn ngủ.
Kim Nhược, nha lên cùng bọn nhỏ, biết hoán đổi cho ngay biết, nhiều bên có thể nhận ngay.
Kim nhẹ nhàng đ/á/nh thức lát nữa Phi tần sẽ thỉnh an khi, có muốn gặp không.
Ta Nhược, hoán đổi sẽ cố gặp kỳ ai, thân thể mệt mỏi nên miễn thỉnh an này.
Kim gật đầu.
Ta thế xong, ngờ phát sinh vấn đề.
Dương nghe khỏe, liền vã đến.
Ta quên mất việc vô cùng yêu tỷ.
Với tư cách diện Kỳ, lo lắng mấy vẫn vờ tĩnh.
Một bên lo lắng biết nốt góc mắt có che kín không, bên ngừng nhắc nhở bản thân tuyệt được phát hiện có đồng tiền, chắn sẽ biết tỷ.
Dương nắm lấy lo lắng hỏi:
"Nhu có chỗ nào thoải Để ngự xem cho nàng."
Bàn rắn chắc, sự tiếp xúc và nhiệt độ hổi cảm căng thẳng, còn hơi đổ mồ hôi.
Đây lần đầu tiên đời được đàn ông nắm tay, còn phu ta.
Ta tính rút khỏi sau đầu nói:
"Thần thiếp sao, ngủ nên có mệt mỏi."
Dương dài, ánh mắt dàng nhìn câu:
"Vậy được, có chỗ nào khó chịu, nhất cho biết."
Trong tiếp, càng hơn, hầu nào đều tới chơi cùng dường toàn phát hiện ổn.
Điều cảm khả cải trang mình thật sự tệ, nỗi lo lắng được giải chút.
Ta vẫn mong tỷ sẽ mau chóng về, mỗi cuộc sống thực sự nhẹ nhõm.
Ngài viết, bên mài mực.
Dương viết chữ đẹp, phóng khoáng cân độ.
Còn chữ Mạc Lễ càng phong sét, ngay khắc dừng ẩn chứa vẻ nghiêm.
Như chữ, quả nhiên sai.
Ánh nắng loang lổ rọi khe lá, nhướng mắt nhìn ra, ngoài sổ cánh hoa rơi, vô cùng thoáng nhìn lạc đó.
Tay vô thức dừng lại.
Một lúc lâu, nghe tiếng tỉnh tươi, cái gì, nói, mãi.
Ta mím môi, liên tục xoay xoay viên mực trên tay.
Ngài nắm lấy nghiền mực, mắt ẩn chứa nụ cười:
"Đừng gi/ận nữa. sẽ vẽ tranh để xin lỗi nàng, được không?"
Không cho cơ hội chối, liền để dựa bàn viết, sẽ vẽ cho biết nên để chân sao.
Ngài để thoải mái vì vẽ sẽ tốn hồi lâu.
Ta thẳng, dựng cứng, nhìn ngơ ngác, buồn hại:
"Nếu e chịu nửa nén hương liền sẽ mỏi, hãy thư giãn chút... Đúng thư giãn hơn nữa, tựa lên bàn, đừng dùng quạt che được, thế rồi."
Cuối cùng, hướng tư thế cho xong, liền đầu bắt đầu vẽ, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn rồi xuống vẽ tiếp.
Lúc có thể nhiên nhìn ngài.
Dương lúc nào ẩn chứa nụ nơi khóe mắt, giống dòng nước tháng chạp, ấm người.
Ta có mò, dàng vì sao tỷ thích ấy?
"Nàng thế? Sao mặt nhìn à?"
Ngài cẩn vẽ trên giấy, hơi nhướng mày trêu chọc ta.
Bị trúng đen, càng ủy nhìn trừng cái, bướng bỉnh:
"Không thần thiếp mặt vì thôi!"
Ngài đáp môi ánh mắt tràn đầy ý vị.
Một lúc sau kìm được ngủ thiếp đi.
Đến mơ màng màng mở mắt ra, liền có khuôn mặt suýt nữa hét lên, may kịp nhịn lại.
Ngài mỉm ánh mắt chứa vẻ dàng:
"Đã tỉnh rồi à? Tranh vẽ xong rồi, xem thử đi."
Tranh tiếng tuyệt.
Trên tranh tựa bàn, bên sổ bông hoa rơi, bên có cành hoa sà ô cửa, vô cùng hài hòa.
Chỉ tranh, vẽ ánh mắt sao lại...trìu vậy?
Lúc đó, ánh mắt sao??
Bỗng nhiên, phía sau sát ôm lấy lòng, hơi bao phủ, chạm khuôn ng/ực hơi g/ầy ấy.
Ta cảm ngờ, đầu óc nên lo/ạn.
Ngài cử động, khàn khàn:
"Những này, cảm hạnh phúc, có thể mãi mãi được không?"
Ta có thể cảm nhận được hơi hổi phả cổ, ẩm thịt rùng mình.
Tim đ/ập trống, vờ đ/á/nh đổ chiếc chén trên bàn, vàng nhặt lấy cuộn tranh để tránh thấm nước nhiên vùng khỏi vòng ấy.
Ôm cuộn tranh lòng, nửa quỳ mặt xin lỗi, dám ngẩng đầu nhìn.
Tôi sẽ gi/ận.
Trong phòng toàn yên tĩnh, lúc lâu sau, cuối cùng nghe tiếng dài sao, gi/ận.
Rồi đưa phía theo bàn thon dài lén nhìn lên..
Hình như...ngài gi/ận, đôi mắt được phủ lên lưới mỏng.
Ta chắn vẫn còn gi/ận.
Bởi vì hai thăm rồi.
Cả tranh đó, mất.
Ta Nhược, kia hạ tỷ không?
Kim mấy hơn, kia tỷ còn hạ đến, hai nhau lời nào, hạ nhanh chóng rời đi.
Những hạ lâu.
Vừa dứt lời, hạ thấp giọng, nghiêm nói:
"Vương phi, thế ổn được, chờ về, dễ hạ phát hiện."
Ta đúng, vẫn giữ cách an toàn nhất.
Ta gia khá hơn chưa?
Kim gia vẫn tỉnh.
Ta hơi nhiên, rõ ràng tỷ đến, gia có dấu hiệu tỉnh tại sao sáu vẫn tỉnh được?
Kim lắp bắp việc gia quá nặng, nên tỉnh được.
Ta nhìn chằm chằm có nghi hoặc, tiếp tục nữa.