44
[Đến rồi.]
[Ngươi nói vậy?]
[Nói thật chưa đến vẫn đang suy tính, nếu thật tu tiên cường đại, tại sao quốc gặp khó khăn họ lại giờ xuất hiện?]
[Ngươi muốn Hệ thống cảnh giác hỏi ta.
[Không việc gì, vẫn khuyên ngươi mau chóng hủy liên kết.] cười nói: [Ta sắp chuyện lớn, sẽ ch*t.]
Thực rằng mình chắn sẽ ch*t.
Ta từ trưởng lão với do mất hết lực, từ biệt tất đệ tử bước khỏi giáo phái.
[Còn nhớ thứ đó mà viết không? gửi nó rồi.]
[Nó được gửi đi đâu?]
[.]
45
Lúc này mới nhận rằng phải người tu luyện tham cuộc này để bảo quốc gia.
Nhưng bởi vì sát khí huyết khí quá mạnh nên lực của người tu luyện sẽ bị áp chế.
Vì vậy, người tu luyện thực người thường trên trường.
Trên đến núi, tôi gặp một ngôi chùa Đạo giáo.
Bên một đạo sĩ hỏi muốn xuống núi tham không.
Ta lời thành thật.
Họ nói rằng họ sẵn sàng đi theo ta, trông giống một phàm nhân, nhưng khí chất của giống một vị thần giáng trần, vẫn còn một chút tiên phong đạo cốt.
Tiểu tử nhà ngươi...
Có nhìn! Quảng cáo cho được đó!
46
Ta học cách mang sú/ng b/ắn tỉa. phần cũng quan tâm đến điều này trước khi bắt việc cũng quá chậm.
Nếu được thì sẽ lao đ/á/nh lưỡi lê.
Trong tranh, nhớ mình c/ứu được nhiêu đình, cũng nhớ nhiêu đạo sĩ nhỏ theo ta.
Ta nhìn người hướng dẫn, tiểu đội trưởng, đội trưởng…tất rơi cảnh m/áu chảy lênh loáng, nhưng hề rụt rè.
Lòng đầy m/áu, muốn nhặt lá cờ đỏ nằm vẹo bên cạnh người đồng đội ch*t nhuốm đỏ m/áu, muốn lao về phía trước cánh tay, khẩu sú/ng con của mình.
Có sú/ng hết đạn nên lại lưỡi lê, đỏ nhìn đối thủ, liều mạng.
Ta thực đối phương đến thế nào, thời tiết cực kỳ x/ấu, lớp dày gi*t ch*t im lặng, sao bò khỏi nhiều nơi đói khát nháy mắt? Người bị đ/á/nh ch*t.
Tất điều này giống một giấc mơ.
Nhưng trường mùa đông quá lạnh lẽo, lại áo cotton hay nhung giấc mơ. Chỉ còn lại m/áu của nhân dân Trung Hoa gió lạnh để hộ ta.
Lúc đó là âm 30, độ, quên mất mình sống thế nào. nhớ rằng nước lạnh lẽo dường tận xươ/ng tủy, tận xươ/ng thịt. Sau đó là giác tê dại xâm chiếm toàn thân.