Lưu Hùng nhìn tôi vẻ mặt phức tạp, nửa tin nửa ngờ, giọng điệu của anh ta cũng cung kính hơn trước rất nhiều.
"Kiều đại sư, người Hồng Kông chúng tôi rất tin tưởng khoa học phong thủy. Tử khí mà cô nói cũng là phong thủy? Cái này có chút nực cười."
"Trần đại sư, ông đã bao giờ nghe qua loại tử khí này chưa?”
Trần Trinh cũng có vẻ bối rối.
“Trong phong thủy có tử khí, nhưng chủ yếu nói đến việc trong nhà có quá nhiều ngã rẽ, làm cho không khí lưu chuyển trong căn nhà đó bị ứ đọng, không thông thoáng, người ở trong đó lâu ngày sẽ sinh bệ/nh. Đây gọi là tử khí, nhưng tôi chưa từng nghe nói tử khí có thể xâm nhập cơ thể con người.”
Tôi tức gi/ận trừng mắt nhìn Trần Trinh.
"Cha ông không dạy ông những cái này khi mới bắt đầu à? Thật sự làm mất mặt Tam Hà phá.
Thông thường mà nói, những người bệ/nh nặng, già yếu, và những người sắp ch*t sẽ có cảm giác mơ hồ về tử khí. Ở nông thôn, nếu một ông lão đến gần một đứa trẻ và làm cho đứa trẻ khóc, mọi người sẽ nói ông ấy sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Bởi vì trẻ con đối với loại tử khí này bẩm sinh rất mẫn cảm, khi lớn lên cảm giác tâm linh sẽ không còn nhạy bén, cho nên sẽ không cảm giác được loại hơi thở này.
Nhưng tử khí trong cơ thể Lưu Hùng là do ngoại lực xâm nhập, cơ thể anh ta vẫn rất khỏe mạnh và cường tráng, nên đối với tử khí này sinh ra đối kháng, cũng không để cho nó di chuyển khắp cơ thể mà tụ lại thành một cái bứu ở trên người.
Trước tiên tử khí sẽ ăn mòn dương khí, thận là nơi cất giữ dương khí, cho nên những ngày này Lưu Hùng không thể sinh hoạt bình thường với bạn gái được.
"Sức khỏe của anh rất tốt, không nên ch*t nhanh như vậy, nhưng tử khí này lại nằm ở vị trí quá nguy hiểm, nó cách đại n/ão của anh rất gần, hơn nữa nó cũng đang dần lan rộng ra.”
“Cũng may bên trong cơ thể anh vẫn có một luồng sinh khí ổn định, tôi có thể dùng ngoại lực để tác động vào luồng sinh khí này, giúp anh có thể kéo dài thêm mấy ngày.”
Vừa nói, tôi vừa bắt ấn, chọc mạnh vào rốn Lưu Hùng.
Cơ thể con người có sinh môn và tử huyệt, trong đó rốn tức là huyệt Thần khuyết, là nơi chứa đựng sinh khí của con người. Trong thời kỳ phôi th/ai, con người hấp thụ năng lượng từ thế giới bên ngoài thông qua dây rốn, sau này dây rốn rụng đi tạo thành rốn vẫn chứa năng lượng khổng lồ đó, có thể kí/ch th/ích bằng thủ pháp đặc biệt.
Do không chuẩn bị trước, Lưu Hùng bị chọc đ/au hét lên một tiếng.
Anh ta ôm bụng cong eo lên, nhưng lại cảm thấy một luồng hơi ấm từ rốn chạy dọc theo tứ chi lan ra khắp người. Ngay lập tức, sau lưng không còn lạnh nữa, cổ cũng không còn đ/au nhức, chân và bàn chân không còn cảm giác nặng nề như trước, cả người như có sức sống trở lại.
Đây là một cảm giác thoải mái khó có thể diễn tả bằng lời, Lưu Hùng cả đời chưa từng trải qua, anh ta lập tức tin tưởng tôi.
Lưu Hùng tái mặt khi nghĩ đến tử khí trên cổ mình.
Đầu gối anh ta mềm nhũn, quỳ xuống ôm lấy chân tôi.
"Kiều đại sư, c/ứu tôi với…"