Thế nhưng.
Tất cả sự là trùng sao?
Chỉ là lúc gần kịp suy nghĩ nhiều, nếu đối phương đeo này, vậy thì thể chắc chắn là từng gặp tôi.
Tôi lập tức lấy cánh Thanh, dẫn phòng khách sạn đang ở.
“Miếng là cô? giờ đó đang ở đâu?”
Thanh cúi đầu nhìn nhiên. Cô siết rất ch/ặt, ba bắp hồi lâu chịu mở miệng.
“Nếu nói biết, lẽ sẽ được cô.”
Tôi lập tức lấy ra đò/n sát thủ.
Đối phương vẫn chịu nhả ra, lưỡng lự do biết đang che giấu gì.
Nhìn dáng ta.
Tôi quyết ra ngoài, vừa vừa nói: “Nghiệp rất thứ ám lấy chắc hẳn tối giày vò đâu nhỉ? Tối hôm nay chúc may mắn nhé.”
Tôi vừa đến cửa.
Cẳng chân bị ôm ch/ặt.
“Đừng mà!”
Cảm giác quen thuộc ập tới, lần nữa chùi nước mắt nước mũi quần tôi, lần khoát tung cước chân.
Dù sao thì lần nhìn thấy.
Cô ngồi sàn nhà, vội vàng nói: nói cô!”
Tôi nhìn nói gì, Thanh hít sâu, đó dây cổ xuống đặt trong tôi.
“Khoảng thời gian trước tìm đến tôi, khoản Đưa và túi gấm. Nói nếu tới tìm ông ấy thì hết món đồ đối phương.”
Tiếng nói chuyện lúc nhỏ.
Chẳng trách chịu nói tôi.
Thì ra là nhận tiền còn lấy đồ làm riêng.
Song dựa gì nói, thì sự phần khả năng là do xảy ra gì đó. Và ông ấy biết khi kết thúc kỳ thi đại học nhất sẽ tìm ông ấy, cuối cùng chắc chắn thể tìm được tới trấn.
“Vậy túi ở đâu?”
Tôi chìa phía bảo túi để tôi.
Đối phương ra bộ khóc lóc.
“Túi bị vứt đại ngăn kéo ở phòng ngủ, thế nhưng bây giờ nhà bị thứ kia chiếm giữ, dĩ được.”
Thanh bò dậy khỏi đất, nắm ch/ặt lấy cổ tôi, trong mắt phát ra cực sáng.
“Không muốn lấy túi đó à? Chỉ khi đuổi được thứ dơ bẩn kia đi, mới thể lấy túi kia cô.”