Du Tông bị tôi chặn họng, môi mỏng mím ch/ặt.

Đúng là mặt dày, rõ ràng đã nói thẳng thừng, từ chối bao lần mà vẫn bước từng bước về phía tôi.

Tôi vô thức liếc nhìn ra sau, chiếc bàn làm việc.

Không còn đường lùi.

Chịu thua, tôi thật đã tự chọn cho mình một vị trí quá hay ho.

Ánh mắt Du Tông đóng ch/ặt vào người tôi không rời, thân hơi đổ về trước, hơi thở áp sát.

Sau lưng tiếng tách tách của máy đếm vang lên liên hồi.

Đầu óc tôi đơ ra một nhịp: "Cái gì cơ?"

"Chín lần."

Du Tông ngừng lại: "Số lần muốn chạm vào em trong cuộc họp."

Mặt tôi dần nóng ran, nín thở, chống tay vào ng/ực anh đang không ngừng đ/è xuống.

"Du Tông, vừa phải thôi, đừng bắt tôi nói lời khó nghe."

Anh bật cười.

"Cái miệng này của em, làm sao thốt ra lời hay ho được."

Cơ thể dâng lên một cơn nóng quen mà lạ, sợi dây th/ần ki/nh trong đầu gi/ật giật, lý trí bảo tôi phải nhanh chóng tránh xa anh.

Nhưng bản năng lại không kiểm soát được mà ưỡn nhẹ eo lên.

Du Tông cứng người lại, nụ cười càng rộng.

"Giang Mạnh, cậu ta là beta. Bộ dạng này của em, cậu ta giúp em giải tỏa thế nào?"

"Ai bảo phải nhờ cậu ta giải tỏa?"

"Ồ? Không tìm cậu ta, thì tìm chủ nhân cam đắng của em à?"

......

Tôi cắn môi, quay đầu nhìn về phía nút gọi ở bên kia bàn làm việc.

Tâm tư bị Du Tông nhìn thấu trong nháy mắt.

Tay vừa giơ lên nửa chừng đã bị chộp lấy, ghì ch/ặt xuống mặt bàn.

"Anh lật tung cả thành phố A rồi, cũng không lật ra được người như thế. Hắn ta thật sự tồn tại sao?"

Tư thế quá đỗi m/ập mờ, tôi nghiến răng giãy giụa: "Anh buông tôi ra!"

Du Tông làm ngơ: "Cái mùi tồi tệ này là sản phẩm của trung tâm trấn an nhà em chứ gì? Cố tình dẫn dụ anh nghĩ theo hướng đó, muốn anh từ bỏ?"

Đầu như muốn n/ổ tung.

Tôi thở gấp mấy hơi, đ/á/nh liều dốc hết sức gọi thư ký.

Cửa nhanh chóng vang lên tiếng gõ: "Tổng giám đốc Giang, ngài gọi tôi ạ?"

Ánh mắt Du Tông lạnh đi vài phần, lại còn cúi đầu định bịt miệng tôi.

Tôi quay mặt đi, nụ hôn vừa chạm má, đáp vào dái tai.

"Vào đi."

Cửa mở ra.

Rõ ràng thư ký không ngờ cảnh tượng bên trong thế này, là beta nên anh ta cũng không ngửi thấy hormone dục tính của Du Tông lúc này hung hãn đến mức nào.

Nhưng phẩm chất nghề nghiệp đỉnh cao khiến anh ta nhanh chóng phản ứng, lách người vào, nhanh tay đóng cửa.

"Tổng giám đốc Giang, ngài cần gì ạ?"

Tôi đối mặt với ánh mắt Du Tông, ép bản thân không lùi bước: "Gọi bảo vệ."

Du Tông cứ thế nhìn chằm chằm tôi, bất động.

Thư ký thật sự cầm điện thoại nội bộ lên, gọi cho phòng bảo vệ, còn tôi thì nhất quyết không rút lời.

Lực trói buộc ở cổ tay buông lỏng.

Anh đứng thẳng dậy, nhìn thẳng tôi.

"Giang Mạnh. Anh sẽ không buông tay đâu, em hãy chuẩn bị tinh thần vướng víu với anh cả đời đi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm