Tôi Ác Lắm!

Chương 16

17/10/2025 20:13

Tôi làm bữa sáng cho anh trai, nhưng cuối cùng miếng trứng chiên lại bị ch/áy xém ở rìa, hình dáng cũng không được đẹp mắt.

Tôi nhớ trước đây dù có làm nhà bếp thành bãi chiến trường, mang ra thứ đồ ăn méo mó, anh trai vẫn mặt không biểu cảm mà ăn hết, rồi xoa đầu tôi cười: "Tiểu Bảo nhà ta giỏi quá."

Anh sẽ không chê bai đâu.

Tôi bày trứng chiên và bánh mì nướng ra đĩa, hâm nóng sữa, đặt tất cả lên khay.

Anh trai đã tỉnh, dựa vào đầu giường, tay cầm điện thoại.

Ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt anh, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tim tôi thắt lại, đặt khay xuống, theo phản xạ định chạm vào trán anh: "Anh... anh không khỏe sao?"

"Đừng đụng vào!" Anh thẳng tay đ/ập vào tay tôi.

Tôi loạng choạng, khay đồ ăn đổ nhào, đĩa vỡ tan tành trên sàn.

Tôi đờ đẫn nhìn mảnh vỡ, chưa kịp định thần.

Giọng nói băng giá của anh trai đã vang lên, thứ âm điệu mỉa mai tuyệt vọng của kẻ bị x/é nát tâm can:

"Công ty em sắp phá sản rồi."

Tôi đơ người, cúi mắt: "Vâng, từ mấy tháng trước đã có vấn đề rồi."

Anh bật cười, ban đầu chỉ là khóe miệng nhếch lên, dần dần nụ cười nở rộng đến mức hai vai r/un r/ẩy.

"Thế ra đây là mục đích của em sao? Kỷ Hồi?"

Đôi mắt anh đỏ ngầu, ánh nhìn như muốn xuyên thủng người tôi.

"Nh/ốt anh vào đây, giả bộ đáng thương, bám víu, diễn trò không thể sống thiếu anh... tất cả chỉ để anh mềm lòng giúp em vượt khó khăn?"

"Giống như trước đây, chỉ cần diễn kịch, vẫy ngón tay là anh sẵn sàng hiến dâng tất cả cho em, cảm giác đó sướng lắm phải không?"

Giọng nói anh r/un r/ẩy, từng chữ như bị nghiến ra từ kẽ răng, nhuốm m/áu tanh:

"Anh đáng bị em lừa gạt như thế sao?"

"Kỷ Hồi, sao em không trực tiếp lấy mạng anh cho xong? Còn nhanh hơn!"

"Rốt cuộc... anh đáng bị em chà đạp đến thế sao?"

Tôi há hốc miệng, không thốt nên lời.

Đứng ở góc độ của anh, mổ x/ẻ mọi hành vi của tôi - dùng nguyện vọng quá khứ ép anh về nhà, chuốc th/uốc mê giam cầm anh, quấn quít không rời, biểu hiện lưu luyến tột độ. Bắt anh mềm lòng rồi lại để lộ chuyện công ty sắp phá sản.

Nhìn qua, đúng là một vở kịch được dàn dựng công phu.

Tôi không thể giải thích.

Anh thở gấp, ng/ực phập phồng: "Mở c/òng tay ra cho anh."

Tôi như cái x/á/c không h/ồn bước tới, dùng chìa khóa mở c/òng tay chân.

Anh gi/ật phăng chăn, không liếc nhìn tôi, thẳng bước vào phòng tắm.

Tiếng nước xối ào ào vang lên.

Tôi vật vã ra ban công phòng khách, lôi hộp th/uốc, r/un r/ẩy cầm điếu th/uốc châm lửa.

Khói th/uốc tràn vào phổi khiến tôi ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa.

Thực ra tôi không biết hút th/uốc, chuyện này là từ thói quen lén làm của anh trai mỗi khi bực dọc.

Tôi chỉ học theo cách làm người lớn của anh.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng, anh trai đã mặc lại áo quần chỉnh tề, im lặng hướng về cửa bước đi.

"Anh." Tôi dập tắt th/uốc, giọng khản đặc gọi.

Bàn tay đặt lên tay nắm cửa khựng lại.

Tôi gượng ép chút van xin cuối cùng: "Ôm em một cái được không?"

Anh quay lưng, giọng điệu phẳng lặng: "Kỷ Hồi, nói yêu anh, anh sẽ ở lại."

Tôi không thể nói không yêu, cũng không muốn nói yêu rồi lại biến mất khiến anh đ/au lòng, nên chỉ còn im lặng.

Anh cười một tiếng, tuyệt vọng tận cùng: "Kỷ Hồi, anh thực sự h/ận em."

Cánh cửa đ/ập sầm, âm vang chấn động khiến trái tim tôi tê dại.

Tôi từ từ ngồi xổm xuống, nhặt miếng trứng nhét vào miệng.

Đắng quá.

Hóa ra anh trai không ăn là phải.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm