Khi tôi còn chưa biết phải làm sao để xử lý mối qu/an h/ệ giữa mình và Phương Vũ, thì tôi đã nổi tiếng.

Tôi bị đăng bài lên diễn đàn trường.

Là Lưu Niệm báo cho tôi chuyện này.

"Chị em, cậu và Phương Vũ rốt cuộc là sao vậy? Có mấy em năm dưới gọi điện hỏi tớ, bảo rằng Phương Vũ chia tay Vương Ngữ Yên là vì cậu."

"Hả?"

"Mau xem bài đăng, n á o l o ạ n cả lên rồi."

Tôi vội vàng đăng nhập diễn đàn trường, quả nhiên có người đăng bài nói hoa khôi khoa Kinh tế và Quản lý bị một người từ Học viện Tài chính b ỏ r ơ i, mà tôi chính là "người thứ ba" đó.

Bên trên còn có bằng chứng, là hai bức ảnh.

Bức thứ nhất là ảnh chụp màn hình cuộc gọi từ Phương Vũ trong thời gian tôi bị cách ly, hơn 20 cuộc gọi.

Bức thứ hai là đoạn trò chuyện trên WeChat, Phương Vũ nhắn tôi: "Vi Vi, cậu chuyển đến nhà tôi ở đi."

Thật là bằng chứng không thể chối cãi.

Phương Vũ và Vương Ngữ Yên đều là "người nổi tiếng" trong trường, nhiều người biết đến họ.

Bài viết vừa xuất hiện, vô số sinh viên khoa Kinh tế và Quản lý đổ vào bênh vực Vương Ngữ Yên, không ngừng bình luận: "Con giáp thứ 13."

Không ít người còn kể chuyện thời đại học tôi từng theo đuổi m ù q u á n g: "Biết người này, hồi đi học đã thấy cô ta b á m d a i, mỗi lần đàn anh Phương Vũ chơi bóng là cô ta lại đứng chờ, như bạn gái của anh ấy vậy."

"Tôi cũng từng thấy, Phương Vũ toàn gọi cô ta làm gì cũng làm, hóa ra lúc đó chưa yêu nhau à? Vậy thì cô này đúng là đeo bám thật. Lần này chắc lại là ép buộc, ai bảo nữ thần Vương không mặt dày bằng cô ta."

Từng dòng bình luận như nhấn chìm tôi, ai mà ngờ khi đã tốt nghiệp rồi, tôi lại có vinh hạnh được nổi tiếng.

Phương Vũ hiển nhiên cũng thấy bài đăng, lập tức gọi điện cho tôi.

"Vi Vi, cậu yên tâm, tôi đang đ i ề u t r a ai làm chuyện này, nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích."

Thực ra ai làm chúng tôi đều rõ.

Vương Ngữ Yên.

Nếu không phải là người thân cận, làm sao có thể lấy được điện thoại của Phương Vũ.

Chỉ là Phương Vũ không muốn thừa nhận.

Bởi vì nếu thừa nhận, tức là chuyện này có liên quan đến anh ta.

Khoảnh khắc này, tôi thực sự thấy mệt mỏi.

"Phương Vũ, đừng phiền nữa, tôi không để tâm."

Nói xong, tôi cúp máy, nằm gục xuống bàn làm việc, cảm thấy nghẹn ngào.

Tôi nghĩ đến Chu Dật.

Tôi nhận ra mình chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về chuyện này, tôi chỉ quan tâm Chu Dật nghĩ gì.

Trong khung trò chuyện với Chu Dật, tôi gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng vẫn không thể gửi đi.

Tôi buồn cười nhận ra, trước tình yêu, tôi vẫn luôn h è n n h á t như vậy.

Tối hôm đó, đồng nghiệp có buổi tiệc, tôi vì tâm trạng không tốt nên uống chút r ư ợ u.

R ư ợ u thực sự làm t ê l i ệ t trí óc và khiến con người ta vui vẻ hơn.

Kết quả của tâm trạng không tốt là dễ say.

Khi bữa tiệc kết thúc, tôi đã chếnh choáng.

Đồng nghiệp đề nghị đưa tôi về, nhưng tôi chợt nghĩ đến Chu Dật.

R ư ợ u làm người ta mạnh mẽ hơn, tôi bấm gọi cho Chu Dật, "Lớp trưởng, tôi uống say rồi, cậu có thể đến đón tôi không?"

Chu Dật đến rất nhanh, lúc anh đến, tôi yên lặng ngồi xổm bên lề đường đợi.

Cơ thể hơi choáng váng, nhưng đầu óc thì cực kỳ tỉnh táo.

Chu Dật có lẽ nghĩ tôi đã say, anh cởi áo khoác khoác lên cho tôi, hỏi: "Cậu tự đi được không?"

"Không được."

Chu Dật thở dài, cúi xuống cõng tôi lên.

Tôi dán người vào lưng anh, đầu tựa vào vai, mãi mới cất tiếng, "Chu Dật, hôm nay tôi bị ấm ức."

Bước chân Chu Dật hơi khựng lại, "Sao thế?"

"Tôi bị bêu rếu trên diễn đàn trường."

Tôi không nhìn thấy biểu cảm của Chu Dật, điều đó cho tôi thêm can đảm.

Tôi nói: "Trước đây tôi từng thích Phương Vũ, nhưng tôi chưa bao giờ phá hoại tình cảm của ai."

Chu Dật khẽ chỉnh lại tôi trên lưng, rồi "ừ" một tiếng, "Cậu làm tốt lắm."

"Nhưng họ không tin."

"Người khác tin hay không không quan trọng."

"Quan trọng."

Tôi vòng tay qua n g ự c Chu Dật, lấy hết dũng khí, "Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng tôi không muốn cậu hiểu lầm."

Chu Dật đột ngột dừng bước, "Tại sao?"

Qua lớp áo sơ mi mỏng, tôi thậm chí cảm nhận được nhịp tim đ ậ p nhanh của Chu Dật.

Thấy tôi không trả lời, Chu Dật đặt tôi xuống, đối diện với tôi, "Cố Vi, tại sao cậu không muốn tôi hiểu lầm?"

Tôi c ắ n môi, "Vì tôi thích cậu."

"Lớp trưởng, hình như tôi thích cậu m ấ t rồi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
9 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
10 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm