Tôi một mình trở về ký túc xá trống vắng, vừa mới tỉnh ngủ, điện thoại đã vang lên.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già nua:

“Hoa à, hôm nay Vi Vi đã có chuyển biến tốt, ngón tay cử động rồi!”

Tôi đứng phắt dậy, vô cùng vui mừng:

“Sư phụ, thật ạ?”

Đầu óc nhảy số, tôi vô cùng chắc chắn, đó là hiệu quả sau tâm nguyện cuối cùng của nữ sinh chứng kiến.

Tôi chúc cô ấy được như ý nguyện, nhưng tâm nguyện của cô ấy lại là chúc tôi được như ý nguyện.

Ý nguyện của tôi, có quá nhiều.

Em gái khỏe mạnh, chân tướng sáng tỏ, kẻ th/ù ch*t thảm, trở về đoàn tụ với sư phụ và em gái.

Giọng sư phụ ở bên kia xen lẫn tiếng khóc, liên tục nói:

“Ừ, con đừng lo lắng cho Vi Vi. Đúng rồi, rốt cuộc con đã đi đâu? Khi nào về nhà? Con nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, nhất định đừng để lộ thân phận ngôn linh sư.”

Nói đến cuối, sư phụ lại hỏi:

“Trần Hoa, con nói thật đi, có phải con đến trường cấp ba Hạnh Lâm đúng không?”

Tôi im lặng không đáp, sư phụ hiển nhiên đã hiểu rõ, gi/ận dữ m/ắng tôi:

“Ta biết ngay mà, ta bận chăm sóc Vi Vi, lát không chú ý con là con liền đi lo/ạn, thân phận con là gì con không biết sao?”

“Một năm trước, sau khi con dùng thuật ngôn linh gi*t kẻ th/ù, bị thuật pháp cắn trả, mạng vốn không dài lại nhảy vào dòng xe tự hủy, là ông già ta liều mạng c/ứu con, chai mặt tìm người mượn tiền, giúp con phẫu thuật thẩm mỹ, đổi đầu đổi mặt cho con, làm thân phận giả, chỉ hy vọng con sống tốt, nhưng con lại không yêu thương chính mình.”

“Vi Vi là con gái ruột ta, th/ù của con bé ta tất nhiên sẽ báo, không cần con lo chuyện bao đồng, con cút về đây cho ta!”

Đúng vậy, thật ra tôi không phải tên Trình Diệu, đây là thân phận giả sư phụ làm cho tôi sau khi tôi rơi xuống dòng xe một năm trước.

Tên thật của tôi là Trần Hoa, là dòng m/áu duy nhất của tộc Sấm thị.

Thật ra cảm tình của tôi và sư phụ vô cùng tốt.

Ông ấy là một ông lão bình thường từng nhận ân huệ ngôn linh của bố mẹ ruột tôi, cũng là người thân duy và bận lòng nhất trên thế giới này của tôi.

Bởi vì ân huệ này, ông đã chăm sóc tôi mười mấy năm, bảo vệ tôi mười mấy năm, nuôi lớn tôi như con gái ruột.

Bởi vì thân phận của tôi, ông ấy buộc phải dẫn Thẩm Vi và tôi cùng ẩn cư, cuộc sống trong núi sâu quanh năm, cũng đã tạo ra tính cách đơn thuần nhút nhát của Thẩm Vi.

Thế nên mới bị người ta b/ắt n/ạt ở trường học, thậm chí không dám nói ra oan ức của mình.

Thẩm Vi không phải em gái ruột của tôi, nhưng thân như em gái ruột.

Sao tôi có thể trơ mắt nhìn con bé bị hại thành người thực vật được?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn trai nhờ anh trai yêu tôi, rồi hối hận

Chương 15
Vào năm thứ 3 khi tôi và Đoạn Lãng ở bên nhau, tôi tình cờ nghe được một người bạn của anh ấy hỏi: "A Lãng, cậu bảo anh trai đóng giả cậu, rồi hẹn hò và hôn bé bạn trai nhỏ của cậu, cậu ta thật sự sẽ không phát hiện ra sao?" Đoạn Lãng nhả ra một làn khói thuốc, chẳng để tâm: "Hai anh em tôi giống nhau như đúc, đầu óc Trình Nhiên lại đơn giản, sẽ không phát hiện ra đâu." "Hơn nữa, anh tôi cực kỳ kỳ thị đồng tính, lại biết tôi không chơi đồ cũ, nên anh ấy sẽ không thật sự ngủ với cậu ta." Tôi cúi mắt, giả vờ như không biết gì. Hóa ra 3 năm nay, người hẹn hò, nắm tay, hôn tôi, đều là anh trai của Đoạn Lãng. Người siết eo tôi và bảo tôi gọi "ông xã" cũng là anh ấy.
1.19 K
2 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
3 Thần Dược Chương 15
12 Thi Nữ Ngàn Năm Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm