Tuy phòng khách sạn không lớn tạm đêm cũng được. Đang lúc chìm giấc ngủ thì...
Có trèo lên giường cạnh.
Có lẽ sự mệt mỏi đã làm bớt căng thẳng trong tôi. biết là Cố vẫn không buồn cử động, cũng chẳng thèm hỏi liệu có định làm mình không.
Nhưng mà nghĩ lại...
Vị giáo minh chính đại như Cố Đào.
Chắc chắn không thể làm chuyện hôn ta được.
"Cố làm đấy?"
Hôn thì không, ôm thì có.
Khi Cố vòng tay tôi, dùng chút ý cuối chọc chọc hắn:
"Không làm gì, ôm em ngủ thôi. Yên ngủ đi."
Phải thừa nhận, có lẽ quá tin tưởng Cố Sau câu nói đó, sự thiếp đi lúc nào không hay. Hoàn toàn không có cảm giác khó chịu khi ngủ chung giường khác.
Sáng mở mắt đã thấy Cố ngồi làm Không hiểu xoay sở thế nào mà ki/ếm được cả laptop. Đúng là kiểu dù gặp chuyện cũng không bỏ công thị là mẫu trách nhiệm.
Có lẽ vì nhìn lâu quá, đột nhiên quay đầu ánh mắt chúng chạm nhau. nhoẻn cười:
"Giáo Cố, chào buổi sáng."
Cố đóng laptop đứng dậy đi về phía tôi:
"Đã trưa rồi. Anh vé ngày mai, lát nữa về."
Tôi kinh ngạc trước độ xử lý công việc của Cố trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Không phải lo liệu là rồi.
Tôi thả nằm ườn trên giường, nay muốn ch/ặt đệm cả ngày. Vừa nhắm mắt bỗng cảm thấy một hơi phớt môi.