Trên chiếc xe hơi, người tài xế ngồi ghế lái dè dặt nhìn tôi đang ngồi gọn trong lòng người đàn ông, khẽ ho khan rồi lên tiếng:
“Cậu chủ, người thanh niên này là…”
“Mới nhặt được.” Anh dùng khăn ướt lau sơ qua vết thương trên chân tôi, trả lời ngắn gọn.
Tài xế ngơ ngác.
Mười phút trước tự dưng cậu chủ bắt dừng xe lại trước cổng bãi phế liệu, mở cửa xe rồi đi thẳng vào nơi bẩn thỉu hỗn tạp đó, mười phút sau trở ra lại ‘nhặt’ thêm được một người chẳng hiểu từ đâu chui ra.
Xe mở điều hoà mát rượi, chuyển động cực êm, radio phát ra mấy bài nhạc không lời nhẹ nhàng. Ng/ực người đàn ông này thật lớn, thân nhiệt rất ấm áp, tôi dựa vào anh ta một chút mà không kiềm được dần thiếp đi.
Chẳng biết sao lại mơ về mấy ngày trước.